CHƯƠNG 513
“Người trẻ tuổi có việc cũng không nên xúc động như vậy, anh kích động cũng không đuổi kịp được máy bay đâu!”
“Tôi đã bỏ lỡ một lần, không muốn bỏ lỡ nữa!”
“Gì?” đội trưởng bảo vệ không nghe rõ ràng.
Lục Huyền Lâm ngẩng đầu thẩn thờ nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, trong đầu đều là cô còn sống, đứa bé vẫn còn sống…
Đột trưởng bảo vệ hơi kinh ngạc, chẳn lẽ sự giáo dục của mình khiến cậu thiếu gia này trở nên tinh thần có vấn đề?
Bây giờ anh vốn không muốn so đo hậu quả, chỉ muốn đuổi kịp cô. Nếu lại bỏ lỡ đó là cả đời.
Nếu cô còn sống thì chỉ muốn dùng cả tấm lòng ôm một cái dù đã trễ.
Cửa phòng an ninh mở ra, A Minh và hai nữ sĩ đi vào, một là luật sư, còn lại là một cảnh sát nữ.
Nữ cảnh sát ghé sát tai đội trưởng bảo vệ nói về thân phận Lục Huyền Lâm và chuyện đã xảy ra hôm nay, đội trưởng bảo vệ vẻ mặt khó coi vẫn gật đầu ý bảo đã biết.
“Xin hỏi ngài Lục có thể rời đi rồi sao?” Luật sư thấy đội trưởng bảo vệ đã hiểu đại khái bèn trưng cầu ý kiến.
Đội trưởng bảo vệ gật đầu ý bảo phê chuẩn.
A Minh thấy việc đã giải quyết xong bèn ghé đến bên tai Lục Huyền Lâm: “Tổng giám đốc…lời tôi nói anh phải phải chuẩn bị tâm lý cho thật tốt khi nghe đấy, đừng dọa đến mình, cũng đừng dọa đến tôi…”
Lục Huyền Lâm không nói gì, nhưng từ bàn tay đang run rẩy cầm ly giấy trong tay kia, có thể nhìn ra tâm trạng sốt ruột của anh lúc này.
Anh sợ khi nghe được tin thất vọng, chỉ cần liên quan tới Lý Tang Du, anh cần phải nghe.
“Mau nói!”
“Cô…cô Tang Du…”
Vẻ mặt Lục Huyền Lâm trắng bệch.
“Tôi đã điều tra, cô Tang Du quả thật ở trên chuyến bay bay đến thành phố C…”
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng trái tim Lục Huyền Lâm vẫn là nhảy vọt một cái.
Lời của A Minh không còn nghi ngờ gì là nói cho Lục Huyền Lâm là Lý Tang Du còn sống.
“Bé trai đi cùng gọi là Lý Mộ, tên thường gọi là Mộ Mộ…”
Đứa bé Lý Mộ anh gặp ở nghĩa trang lại là con mình?
Sao anh lại hồ đồ như vậy, hôm nay không phải thanh minh, người đến nghĩa trang cũng không nhiều, lại là ngày giỗ của Bùi Lâm, nếu Lý Tang Du còn sống thì nhất định sẽ đến nghĩa trang.
Nghĩ đến đây, Lục Huyền Lâm hối hận suýt chút đập đầu vô tường.
Khó trách Mộ Mộ thấy ảnh chụp Lý Tang Du trên bia mộ lại giật mình như vậy?
Khó trách nhìn thấy tên ông nội lại có thể nhận ra?
Khó trách đứa bé kia luôn cho anh một loại cảm giác thân cận không cách nào nói rõ…
Tất cả đều đang ám chỉ cho anh, nhưng chính anh không phát hiện.
Lục Huyền Lâm ngửa cổ một cái, uống cạn nửa ly nước còn lại trong tay.
Nửa ly nước như linh đạn diệu dược khiến Lục Huyền Lâm bơm đầy máu sống lại đứng lên: “Đi thành phố C!”
Anh nhất định phải tìm tới cô!