Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 509




CHƯƠNG 509

Elise đi theo sát sau lưng anh, thiếu chút nữa là đã hét to một tiếng: sảng khoái quá!

“Lục Huyền Lâm, đừng đi, đừng đi mà…” Trịnh Uyển Khanh vội vàng nhào qua ôm lấy anh từ phía sau: “Đừng đối xử với em vô tình như thế, em chắc chắn sẽ thay đổi, chỉ cần anh cho em thêm một cơ hội, có được không?”

Lục Huyền Lâm đứng đó, không hề động đậy: “Cho dù cô có thay đổi thì tôi cũng sẽ không yêu cô, về điểm này, tôi đã nói với cô từ sáu năm trước rồi.”

“Không, em không muốn nghe những thứ này, anh cũng biết em đã đợi anh sáu năm, một cô gái có bao nhiêu sáu năm cơ chứ? Chỉ dựa vào tấm lòng này, anh có thể tha thứ cho em không?” Trịnh Uyển Khanh dán sát mặt vào lưng anh, có chết cũng không chịu buông tay.

Cô ta có thể gắng gượng chờ đợi sáu năm, chính là cô ta không tin Lục Huyền Lâm không yêu cô ta, cô ta tin tưởng Lục Huyền Lâm yêu cô ta. Chỉ là bởi vì cái chết của Lý Tang Du, cho nên anh vẫn luôn chìm trong thống khổ, cô ta đồng ý chờ, cũng đã chờ được, cho nên cô ta không muốn nghe thấy những lời mà mình không chấp nhận.

Với lại Lý Tang Du đã chết rồi, Lục Huyền Lâm không có lựa chọn thứ hai, đây chính là lá bài cuối cùng của cô ta.

Lục Huyền Lâm thở nhẹ một hơi: “Trịnh Uyển Khanh, bản tính của cô vốn dĩ là như vậy, không thể thay đổi được.”

“Em có thể thay đổi, chắc chắn có thể thay đổi.”

Lục Huyền Lâm từ từ tách ngón tay của Trịnh Uyển Khanh ra, vẫn không quay đầu lại: “Cho dù có sửa thì cô vẫn là Trịnh Uyển Khanh, không phải là Lý Tang Du, người tôi yêu là Lý Tang Du, không phải là Trịnh Uyển Khanh, cô có hiểu chưa?”

“Chị ấy đã chết rồi, chị ấy đã chết sáu năm rồi, anh còn yêu chị ấy cái gì nữa. Em là người sống sờ sờ đứng trước mắt anh, tại sao lại không nhìn thấy em?” Trịnh Uyển Khanh đã từ bỏ lớp ngụy trang yếu đuối, cô ta hét lớn với bóng lưng của Lục Huyền Lâm.

“Tôi yêu hết tất cả những thứ của cô ấy, cho dù cô ấy đã không còn trên đời này, tôi vẫn yêu, cô mãi mãi cũng không thể hiểu được cái gì gọi là yêu.” Lục Huyền Lâm đi ra khỏi phòng bao, anh không cần phải ở đây làm gì.

“Lục Huyền Lâm, Lục Huyền Lâm…”

Elise khẽ vươn tay ra ngăn cản Trịnh Uyển Khanh: “Cô Trịnh, tổng giám đốc của tôi đã từ chối rõ ràng như thế, cô còn đuổi theo cái gì nữa. Cho dù cô Lý không có ở đây thì linh hồn của cô ấy vẫn còn đang ở trong lòng tổng giám đốc, cô không thắng được đâu.”

Trịnh Uyển Khanh hung dữ trừng mắt nhìn bóng lưng Lục Huyền Lâm: “Em thề là mình không thua, sẽ không thua đâu, em tin tưởng là anh sẽ quay lại, sẽ quay lại bên cạnh Trịnh Uyển Khanh em.”

Elise và A Minh không muốn tiếp tục nghe những lời nói không có đầu óc như vậy nữa, đuổi theo bước chân của tổng giám đốc, bọn họ không muốn phải ở lại đây thêm một phút nào.

Hai người đi theo sau lưng Lục Huyền Lâm, mặt mày hớn hở.

“Tổng giám đốc, lúc nãy thật sự quá tuyệt, đây mới chính là nam thần trong lòng tôi.” Elise dùng ánh mắt lấp lánh sao trời nhìn tổng giám đốc nhà mình.

“Đúng vậy đó, tổng giám đốc à, bây giờ càng ngày càng thích anh rồi.” Lời của A Minh lại càng tâng bốc hơn, nghe không bình thường.

Nhìn bộ dạng tuyệt vọng khi bị từ chối của Trịnh Uyển Khanh, hai người bọn họ liền vui vẻ, cảm thấy ít nhiều gì cũng đã đòi lại công bằng cho Lý Tang Du.

Lục Huyền Lâm thì một mặt lạnh nhạt, tâm trạng không hề dao động.

Anh nên nói những lời này từ sớm rồi, bây giờ nói quá muộn, muộn đến mức khiến anh muốn đánh mình một trận.

Mỗi ngày đều nhìn mình ở trong gương, anh đã cảm thấy buồn nôn.