Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 497




CHƯƠNG 497

Hình như là trên người Lý Tang Du vẫn luôn có loại tâm thái khoan dung độ lượng như thế này.

Lục Huyền Lâm liều mạng đuổi theo, trước mắt chỉ có đám người náo nhiệt, không nhìn thấy bóng người của người mà anh hằng đêm mong nhớ.

“Chẳng lẽ mình lại xuất hiện ảo giác?” Lục Huyền Lâm tự lẩm bẩm, trong mắt anh hiện lên một tia thất vọng và ảo não rất rõ ràng.

Anh vẫn không thể kiềm chế được mình.

Kinh nghiệm trong mấy năm nay nói cho anh biết, mỗi lần anh nhìn thấy Lý Tang Du, anh đều không động đậy, chỉ cần im lặng đứng nhìn từ xa, anh còn có thể nhìn cô nhiều thêm một chút, một khi anh đuổi theo thì ảo ảnh này sẽ lập tức biến mất.

Ngày hôm nay, anh nhìn thấy Lý Tang Du tràn đầy sức sống như thế, chân thật như thế, cuối cùng, anh vẫn không thể kiềm chế được mình.

Mang theo hụt hẫng trở về nhà, anh cầm lấy bình thuốc an thần ở trên bàn, đổ ra một viên, bỏ vào trong miệng.

Lý Tang Du vẫy vẫy tay, leo lên chiếc xe mà Thái Vũ Hàng vừa mới lái ra khỏi bãi đậu xe của trung tâm thương mại.

Xe chạy chậm rãi, cô nhìn một căn biệt thự trắng đỏ cách đó không xa thông qua cửa sổ xe: “Hoàn cảnh như thế, chắc chắn mẹ rất thích.”

Xung quanh biệt thự trồng cây cỏ xanh tươi bằng phương pháp tự nhiên, một con đường nhỏ được lát đá cuội uốn lượn đến trước cửa nhà, bên trong hàng rào sắt mong manh màu trắng cao bằng nửa người là một bãi cỏ, trong mùa đông, nó biến thành một mảnh vàng nâu, có thể tưởng tượng được sau khi đến mùa xuân thì nó sẽ tươi đẹp đến cỡ nào.

“Mẹ ơi, căn nhà này có xinh đẹp đi nữa thì cũng không phải là của chúng ta?” Trên gương mặt nhỏ nhắn của Lý Tịch tràn đầy nghi vấn.

“Nó đã từng là của chúng ta.” Lý Tang Du than nhẹ một hơi.

Cô đã giao cho nhà họ Lục chút tài sản cuối cùng mà ba để lại cho mình, nhưng cô không hối hận.

Từ đầu tới cuối, Thái Vũ Hàng đều không nói tiếng nào, một khi nhắc tới đề tài này thì nó sẽ gợi nhớ cái tên đã trở thành quá khứ đối với bọn họ, cái tên mà anh ta không muốn nhắc tới.

“Mẹ ơi, tại sao chúng ta lại không mua một căn nhà lớn hơn, cứ luôn ở trong căn phòng của bác viện trưởng cô nhi viện, có khi nào mình sẽ bị đuổi không?” Lý Tịch ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, hỏi cô.

“Không đâu con.”

“Tang Du, để anh mua biệt thự cho mọi người, cái này đã nói năm sáu năm rồi mà em vẫn không chịu đồng ý.” Mỗi lần Thái Vũ Hàng nhắc tới đề tài này thì đều bị Lý Tang Du uyển chuyển từ chối.

“Em không muốn anh phải quá tốn kém, mấy năm nay anh đã chăm sóc bọn em nhiều lắm rồi, em căn bản không thể trả nổi.” Lý Tang Du vẫn tái diễn lại lý do từ chối đó.

“Tại sao cứ luôn nói như thế, anh ở cùng với mọi người cũng không cảm thấy nỗ lực bao nhiêu, ngược lại là em và các con đã cho anh một mái nhà ấm áp.”

Lý Tang Du hé môi cười một tiếng: “Vậy thì tốt rồi, hai bên hòa nhau. Em hi vọng là chúng ta có thể duy trì trạng thái này, đừng có bất cứ thay đổi nào.”

Cô thích cuộc sống yên bình như hiện tại, cũng đã quen với hoàn cảnh sống.

Đối với đề tài này, Thái Vũ Hàng luôn luôn là bên thua.

Hai người rất ăn ý kết thúc chủ đề này.

Khi xe đã chạy đến tòa nhà đó, Lý Mộ hạ cửa kính pha lê xuống, thò đầu ra ngoài, hai mắt vẫn còn dừng lại ngay tòa nhà đó: “Mẹ ơi, ở trong đó có người.”