Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 494




CHƯƠNG 494

Lúc cô sắp đi đến gần Lý Tịch, Lý Mộ lại dùng hai cái tay nhỏ chống cằm mình, rồi nở một nụ cười: “Mẹ ơi, chú ý hình tượng từ mẫu, hình tượng đó.”

À!

Được lắm, hình tượng!

Lý Tang Du từ bỏ hình tượng một người mẹ hung dữ, đổi thành hướng đi dịu dàng: “Tịch, mẹ yêu con mà.”

Vừa nhìn thấy nụ cười hiền từ trên mặt Lý Tang Du, Lý Tịch lập tức thả lỏng sự phòng bị trong lòng, đầu vùi vào trong ngực cô: “Tịch cũng yêu mẹ.”

“Con cũng yêu mẹ.” Lý Mộ cũng nói theo.

Hai tay Lý Tang Du một tay ôm một đứa bé, nụ cười nở trên môi: “Mẹ yêu hai đứa các con hơn.” Nói xong, cô lại hôn bên trái rồi hôn bên phải, hôn bên phải xong lại hôn bên trái: “Mẹ không cầu mong gì khác, chỉ hi vọng mỗi ngày nhìn hai đứa trưởng thành, bình an khỏe mạnh là mẹ đã vui lòng rồi.”

Có đôi khi, Lý Tang Du có một suy nghĩ khiến cô sợ hãi, nếu như lúc đó thật sự bỏ hai đứa nhỏ trong bụng, vậy thì làm sao bây giờ có một cuộc sống hạnh phúc như thế?

Cho nên, cô may mắn, rất là may mắn.

“Bọn con có yêu ba không nào?” Thái Vũ Hàng đúng lúc xen vào một câu.

“Tịch yêu ba như là yêu mẹ.” Lý Tịch ngọt ngào đáp lời.

Lý Mộ thì không nói câu nào.

So sánh với Lý Tịch, đường như là Lý Mộ có hơi trưởng thành quá rồi, ít nhất là so sánh với những đứa nhỏ cùng lứa, cậu bé xem như là người trưởng thành nhất.

Thật ra thì hai anh em này đều biết Thái Vũ Hàng không phải là ba ruột của mình, chỉ là suy nghĩ của Lý Tịch tương đối giản đơn, chỉ cần đối xử tốt với cô bé, vậy thì cô bé cũng sẽ thân thiết với người đó. Lý Mộ thì có nguyên tắc của mình, cậu bé chỉ chấp nhận lý lẽ cứng nhắc, cho dù ba mình có là ai đi nữa thì cậu bé vẫn chưa từng kêu Thái Vũ Hàng một tiếng ba, cái tiếng ba này đối với cậu bé chính là thần thánh.

Cậu bé biết Thái Vũ Hàng đối xử với hai đứa rất tốt, không gọi ba không có nghĩa là cậu bé không biết ơn. Bây giờ cậu bé còn chưa có năng lực báo đáp lòng tốt của Thái Vũ Hàng đối với hai đứa, mọi thứ phải chờ cậu bé lớn lên đã.

Có rất nhiều thứ Lý Mộ đều hiểu nữa vời có đôi khi muốn biểu đạt, nhưng bởi vì quá nhỏ mà không thể tìm thấy cách diễn đạt, dần dần liền dưỡng thành thói quen im lặng.

“Mộ, con có yêu ba không.” Nhận được câu trả lời của Lý Tịch, Thái Vũ Hàng lại hỏi Lý Mộ.

Lý Mộ nhẹ gật đầu, không nhiệt tình, cũng không lạnh nhạt, hoàn toàn chính là bộ dạng của ông cụ non.

Đa phần đều là Thái Vũ Hàng dỗ dành Lý Mộ, anh ta không hi vọng Lý Mộ cảm thấy lạc lõng, cho dù Lý Mộ rất ít khi nhiệt tình với anh ta, anh ta cũng không thèm để ý chút nào.

Bọn họ chính là con của anh ta.

Nhiều năm như thế, Lý Tang Du vẫn không xem anh ta như là một nửa của mình, nhưng mà anh ta không quan tâm, chỉ cần có thể ở bên cạnh cô, ở bên cạnh bọn nhỏ, đây chính là thỏa mãn lớn nhất trong lòng anh ta. Anh ta không cần có kết quả gì hết, chỉ cần quá trình.

Nếu như so sánh thì Lục Huyền Lâm không có may mắn như thế, anh thậm chí còn không biết mình có con.

Đây chính là trải nghiệm mà Thái Vũ Hàng cảm thấy rất tự hào.

Không lâu lắm, mấy món ăn thơm phức được bưng lên bàn, bọn nhỏ thèm nhỏ dãi, nhưng mà bọn nó không dám động đũa trước, chỉ có thể trông mong nhìn Lý Tang Du.