Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 482




CHƯƠNG 482

Mấy ngày nay cũng không phải là anh thật sự váng đầu, cũng không phải là thật sự ngu ngốc, chỉ là trong đầu anh đều là Lý Tang Du.

Bắt đầu từ những hành động, lời nói nhỏ nhặt nhất, mỗi một động tác, mỗi một tiếng cười, mỗi một cái nhăn mày đều không ngừng xoay chuyển trong đầu anh, không ngừng hiện lên. Đoạn ký ức này khiến anh không có cách nào nghỉ ngơi, cũng không có cách nào tiếp nhận tin tức ở bên ngoài, chỉ có thể đắm chìm vào trong thế giới của mình.

Bây giờ anh không yêu, không hận, không oán, cũng không có hối hận, trong lòng bình tĩnh giống như một đầm nước đọng, không có bất cứ một vật gì có thể khiến nó dao động.

Có thể khiến cho cảm xúc của anh dao động, chỉ có mình Lý Tang Du.

Cho nên, sau khi nhìn thấy bóng lưng của cô, mặc kệ là thật hay giả, nó đều khiến anh cười như một thây ma.

Anh không nói tiếng nào, mẹ Lục vô cùng lo lắng.

Hôm nay anh nói chuyện, mẹ Lục vẫn lo lắng.

Anh cười, nụ cười nhợt nhạt như thế, ảm đạm như thế, mẹ Lục càng lo lắng hơn.

“Con trai…” Mẹ Lục nghẹn ngào, nói không nên lời.

Lục Huyền Lâm nghiêng đầu đi, cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, liền hôn mê bất tỉnh.

Đám người đang yên lặng lập tức sôi trào, người nhà họ Lục vội vội vàng vàng đỡ Lục Huyền Lâm vào xe, trong tiếng khóc của mẹ Lục, xe nhanh chóng rời khỏi tang lễ vừa mới được diễn ra.

Lý Tang Du vừa mới rời khỏi tang lễ của mình thì đã gặp Thái Vũ Hàng đang đi tìm cô.

“Em thật sự không nên đến đây.”

Lý Tang Du tháo khẩu trang xuống, cô mỉm cười: “Em chỉ đến đây đưa tiễn “Lý Tang Du”, sau này không còn con người này nữa.”

Nhìn Lý Tang Du như vậy, lúc này, Thái Vũ Hàng mới có thể buông xuống nỗi lo trong lòng.

Lúc tìm không thấy cô, anh ta gấp gáp quay mòng mòng, anh ta lo lắng Lý Tang Du lại trở về bên cạnh Lục Huyền Lâm một lần nữa, anh ta chỉ lo lắng Lục Huyền Lâm phát hiện rồi thì sẽ không để cho cô rồi đi.

“Sau này không thể tùy ý như vậy, bây giờ em đang mang thai, em phải suy nghĩ cho con mình nhiều hơn, đừng để bản thân mình lại rơi vào nguy hiểm.” Thái Vũ Hàng nắm tay cô, vừa đi vừa nói.

“Ừ, em biết rồi.” Lý Tang Du ngoan ngoãn, dịu dàng để anh ta nắm tay.

Người bên ngoài nhìn vào, cô giống như là một người vợ ngoan ngoãn nghe lời chồng.

Hai người càng đi càng xa, Lý Tang Du quay đầu nhìn thoáng sau lưng, đột nhiên lại nhoẻn miệng cười.

Cô sẽ bắt đầu một cuộc sống mới.

Thành phố A, tạm biệt!

Vu Thiến chưa từng xuất hiện trong tang lễ của Lý Tang Du, nhưng mà sau đó lại sai người gửi một xấp thư từ cũ kỹ cho Lục Huyền Lâm.

Đây đều là những lá thư mà năm đó Lục Huyền Lâm viết cho Lý Tang Du, đều bị Vu Thiến chặn lấy.

Bây giờ, những lá thư mà Lý Tang Du chưa từng nhìn thấy lại trở về trong tay anh.

Chẳng trách Vu Thiến nói là Lý Tang Du không biết anh thích cô.

Lục Huyền Lâm vẫn luôn không nói một lời, không có bất cứ phản ứng gì với thế giới bên ngoài, vậy mà bây giờ lại cảm thấy vô cùng hứng thú đối với một xấp thư, ngày nào cũng xem những lá thư này vô số lần, thỉnh thoảng còn bật cười thành tiếng đối với nội dung mà mình đã viết.