Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 477




CHƯƠNG 477

Trong cùng một bệnh viện, ở một khu nội trú trong một tòa nhà khác, nhà họ Lục đồng loạt đứng ngoài hành lang phòng bệnh vip, chờ đợi trong lo lắng.

Trong một căn phòng là ông cụ Lục, ở một phòng khác là Lục Huyền Lâm.

Ông cụ Lục bị sốc đã không còn trở ngại, chỉ cần tĩnh dưỡng, mà Lục Huyền Lâm thì vẫn còn lâm vào trạng thái hôn mê.

Những người thường lắm mồm ở nhà họ Lục, bây giờ cũng đang im lặng, ở một gia tộc đặt lợi ích lên trên tất cả như bọn họ, tình cảm chả là bao nhiêu. Phần lớn mọi người ở đây, thứ nhất là bởi vì có ông cụ ở đây, thứ hai là bởi vì tổng giám đốc tập đoàn Lục thị cũng ở đây.

Lục thị to như thế mà lại không có người nào điều hành, giống như là một con rắn mất đầu, một khi thứ hạng bị tuột, tổn thất tạo thành cũng không phải là một điểm hai điểm. Vì lợi ích cá nhân, bọn họ càng lo lắng tình trạng hiện tại của Lục Huyền Lâm.

“Mẹ, Huyền Lâm tỉnh lại rồi.” Lục Dĩ Mai, chị cả của Lục Huyền Lâm bước ra khỏi phòng bệnh nói với mẹ Lục.

Trên mặt của mẹ Lục đang nói chuyện với bác sĩ xuất hiện vẻ vui mừng, vội vàng đi vào trong phòng bệnh.

Những người khác cũng lần lượt đi vào theo.

“Huyền Lâm… con đã tỉnh rồi, con làm mẹ sợ muốn chết đi được…” Mẹ Lục vừa nói, vừa không ngừng sờ người sờ đầu Lục Huyền Lâm: “Có cảm thấy chỗ nào khó chịu không?”

Lục Huyền Lâm nằm ở trên giường, hai mắt vô hồn, không phản ứng với lời nói của mẹ Lục.

“Huyền Lâm, nói chuyện với mẹ đi, đừng có làm mẹ sợ mà…”

Lục Huyền Lâm vẫn không có phản ứng.

“Bác sĩ, con trai của tôi làm sao vậy?”

Bác sĩ kiểm tra sơ bộ cho Lục Huyền Lâm: “Do cậu ấy đau buồn quá độ, cho nên đại não mất đi tư duy trong một thời gian ngắn, qua mấy ngày nữa sẽ tốt thôi, đừng tăng thêm áp lực tinh thần cho cậu ấy, như vậy mới có thể tự lành.”

Mẹ Lục nghe xong lời này thì mới thở phào một hơi.

“Không phải là Huyền Lâm bị đả kích rồi biến thành đồ ngốc đó chứ.” Lục Hương Cầm đứng thứ hai ở nhà họ Lục hoảng sợ nói.

“Cô ơi, cô đừng có nói mò mà, mấy ngày nữa em trai của cháu sẽ khỏe thôi.” Lục Dĩ Mai bất mãn nói.

Làm sao mẹ Lục có thể không biết tâm tư của Lục Hương Cầm được chứ, lập tức khiêu khích: “Lục Hương Cầm, cô đừng có đứng đây mà rủa Huyền Lâm nhà tôi, tôi thấy chắc cô ước gì Huyền Lâm nhà tôi có chuyện. Đáng tiếc, ai bảo cô lại sinh ra một đứa con gái họ khác làm gì, cho dù Huyền Lâm nhà tôi không quản lý Lục thị thì cũng không tới lượt Hà Thất Thất nhà các người nắm quyền, có bản lĩnh thì cô sinh con trai đi.”

Lục Hương Cầm bị lời nói này chọc giận, mặt lúc đỏ lúc trắng: “Nè, con mắt nào của chị thấy tôi có tâm tư như thế? Lúc nãy tôi chỉ thuận miệng nói mà thôi, đừng có tưởng là ba thiên vị Huyền Lâm thì chị cứ hống hách coi thường người khác như thế!”

“Đừng có cãi nhau nữa!” Ba Lục nhìn không nổi nữa, lên tiếng ngăn cản: “Bây giờ đã đến lúc nào rồi, hiện tại đang ở trong phòng bệnh, còn cãi nhau cái gì?”

Có thể nói mẹ Lục và Lục Hương Cầm là người nói chuyện thị phi nhất ở nhà họ Lục, chỉ cần nổi giận thì có thể ồn ào ba ngày ba đêm không ngừng nghỉ.