Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 467




CHƯƠNG 467

“Lục Huyền Lâm, anh tuyệt đối không thể vào.” Trịnh Uyển Khanh cũng chen tới, sống chết bắt lấy tay áo anh, nước mắt giàn giụa nhìn anh: “Bây giờ ba và chị đều xảy ra chuyện rồi, em không thể không có anh nữa…”

“Tránh ra!” Lục Huyền Lâm không có tâm trạng an ủi Trịnh Uyển Khanh, kéo tay cô ta ra.

Trước đây đối diện với nước mắt của Trịnh Uyển Khanh, anh luôn mềm lòng, nhưng hôm nay, giờ này phút này, anh bỗng có cảm giác rất không thích, rốt cuộc tại sao không thích, anh cũng không rõ.

Đội đặc nhiệm chạy tới, giải tán đám người xung quanh, sự cố đã xảy ra, thì không thể lại để những người vô tội chịu thương tổn, Lục Huyền Lâm không thể nghi ngờ cũng bị liệt vào phạm vi giải tán.

“Để tôi vào, tôi biết cô ấy sợ lửa như vậy, cô ấy rất sợ…” Tình cảnh hôm nay khiến Lục Huyền Lâm nhớ tới lúc nhỏ, dáng vẻ sợ hãi của Lý Tang Du khi tận mắt nhìn thấy mẹ mình bị lửa thiêu.

“Anh trước nay chưa từng quan tâm cô ấy, còn lo lắng cô ấy sợ lửa?” Không biết là ai nói một câu.

Câu này giống như một bàn tay, bắt lấy mắt cá chân anh, khiến anh không thể bước về phía trước.

Chưa từng quan tâm cô ấy sao?

Có, anh từng quan tâm, chỉ là đó là chuyện đã rất lâu trước đây rồi.

Lúc đó, anh rất quan tâm nhất cử nhất động của cô, cũng rất để ý mỗi một cảm xúc của cô, nhưng sau này…

“Anh căn bản không yêu cô ấy, cần gì lại quản sống chết của cô ấy nữa?”

Không yêu?

Yêu, từng yêu. Điểm này Lục Huyền Lâm rất tin tưởng.

Nhưng Trịnh Uyển Khanh thì sao?

Lúc nào thay lòng đổi dạ lại yêu Trịnh Uyển Khanh?

Trong đầu Lục Huyền Lâm rất loạn, anh muốn tìm người hỏi câu này trong đám người, nhưng người đó không mở miệng nữa, anh cũng không tìm thấy.

“Anh họ, anh thật sự rất ngốc!”

“An Na?” Lục Huyền Lâm thấy Tiền An Na bỗng nhiên xuất hiện.

“Vẫn là để em đi tìm đi, thân thủ của anh không bằng em.” Lời của Tiền An Na vừa nói ra, thì đã như một con cá chen vào đám người, không tìm thấy nữa.

Đúng vậy, so với Tiền An Na, anh thật sự không bằng cô ấy.

Lục Huyền Lâm mở to mắt nhìn nơi cô ấy biến mất: An Na, xin em nhất định phải dẫn Lý Tang Du ra!

Nhưng sự thật không như ý nguyện, vài phút sau, lại vang lên tiếng nổ thứ hai.

Trận nổ lần này ánh đỏ cả nửa bầu trời, cũng khiến đám người bên ngoài tập đoàn Lý thị nháo nhào chạy khỏi hiện trường.

Lục Huyền Lâm ngây ngốc nhìn ánh lửa ngút trời đó.

Là anh sai rồi sao?

Lý Tang Du không được cứu ra, lại bồi thêm cả mạng Tiền An Na.

Bỗng nhiên, một bóng người xông ra khỏi ánh lửa.

Tiền An Na cõng Lý Tang Du đang hôn mê xông ra khỏi biển lửa.

Kinh ngạc bủa vây khuôn mặt Lục Huyền Lâm, anh không thể tin dụi dụi mắt mình, lúc phát hiện tất cả đều là sự thật, đôi mắt lập tức bị nước mắt làm mờ đi.

“Anh họ ngốc, anh còn đứng đó làm gì? Mau đưa chị dâu đến bệnh viện…” Tiền An Na tức giận dậm chân.