Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 445




CHƯƠNG 445

Sau này sẽ không tới nữa…

Dì Vương sững sờ nhìn Lục Huyền Lâm rời đi.

“Tang Du gọi lại cho bà chưa? Nhìn bà lo lắng thế nào kìa.” Ba Lý lắc đầu.

Một lúc sau, trên lầu bỗng có tiếng thủy tinh vỡ loảng xoảng.

“Uyển Khanh?” Tiêu Hà vội vàng đứng dậy, cùng ba Lý đưa mắt nhìn nhau, sau đấy hai người lập tức chạy lên lầu.

“Rầm!”

Cửa phòng bị đẩy mạnh ra, mảnh vỡ của ly thủy tinh rơi đầy trên đất, một ít chất lỏng đục không ngừng chảy ra.

“Uyển Khanh, Huyền Lâm, hai đứa có sao không? Không cẩn thận làm vỡ ly à…” Tiêu Hà trông thấy Lý Uyển Khanh đang ngồi trên đất liền ý thức được chuyện không đơn giản như vậy, vội ngừng nói tiếp, đỡ cô ta lên.

“Lục Huyền Lâm, con gái dì sao thế? Nếu nó chọc giận cháu thì mong cháu bao dung với nó một chút.”

“Không có gì đâu dì, hôm nay tâm trạng cháu hơi rối, sợ lại làm tổn thương những người xung quanh, cháu đi trước đây.”

“Lục Huyền Lâm, chuyện đó…” Mặc dù Lý Uyển Khanh đã lau đi nhưng nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi: “Chuyện hôm nay đều do em không tốt… Anh đừng giận nữa có được không?”

Tiêu Hà làm ra vẻ sốt sắng, liếc nhìn Lý Uyển Khanh rồi lại nhìn sang Lục Huyền Lâm, hỏi: “Lục Huyền Lâm, cháu khoan đi đã, rốt cuộc hai đứa xảy ra chuyện gì, không lẽ cãi nhau à?”

“Dì, giữa chúng cháu thật sự không có chuyện gì cả, công ty gặp chút vấn đề, cháu còn phải đi giải quyết, cháu đi đây.”

“Này…”Tên miền mới của bên mình Truyen3.one. Cả nhà ủng hộ chúng mình để chúng mình có động lực ra chương mới nhé!

Bóng lưng Lục Huyền Lâm càng lúc càng xa, Lý Thụy Tường vội vàng chạy theo tiễn anh, nhân tiện dò hỏi chuyện này.

Trong phòng chỉ còn lại hai mẹ con Tiêu Hà, bà ta đỡ Lý Uyển Khanh ngồi lên ghế sô pha.

Nhìn ra ngoài cửa sổ, xác nhận hai người đàn ông đã đi xa, Lý Uyển Khanh mới lên tiếng: “Mẹ! Mẹ nảy ra ý tưởng quái quỷ gì thế, bảo con giả bộ giữ mình kiểu này, bây giờ ngoại trừ sau khi kết hôn ra anh ấy sẽ không chạm vào con nữa! Phải làm sao bây giờ, con gây sự với anh ấy cũng không có tác dụng…”

“Nó thật sự không muốn chạm vào con à?”

“Đúng vậy đó mẹ. Giờ con lo lắm, chẳng lẽ anh ấy vẫn còn yêu Lý Tang Du sao? Mẹ nói xem bây giờ phải làm sao mới được đây.” Lý Uyển Khanh cầm lấy gối ném xuống đất, lúc này cô ta đang rất bức bối.

“Không đâu, mấy năm nay mẹ thấy rõ ràng thái độ của nó đối với Lý Tang Du mà, không thể nào sai được.”

“Nhưng mà mẹ à, con cứ luôn cảm thấy không yên tâm, cứ như Lục Huyền Lâm có thể bị Lý Tang Du cướp đi bất cứ lúc nào, vậy thì những việc chúng ta làm trước nay… đều tốn công vô ích.”

Sắc mặt Lý Uyển Khanh rất khó coi, rõ ràng vị trí bà chủ nhà họ Lục chỉ cách mình có một bước ngắn thôi, nhưng lại chẳng thể nào với tới.

“Hai đứa nó đã ly hôn rồi, sao có thể thế được, huống chi với tính cách kiêu ngạo của Lý Tang Du, dù Lục Huyền Lâm có đi tìm nó thì cũng sẽ chỉ bị mắng chửi té tát thôi.” Tiêu Hà lập tức gạt bỏ lo lắng trong lòng cô ta. “Hai hôm nữa mẹ con mình tới nhà họ Lục ăn cơm, mẹ sẽ nói chuyện giúp con, có thể thuyết phục ông cụ Lục đồng ý cho hai đứa đính hôn cũng tốt, ít nhiều gì con cũng là vợ chưa cưới của nhà họ Lục, chúng ta tiến hành từng bước một, càng là lúc sắp sửa thành công thì càng phải vững vàng.”