Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 440




CHƯƠNG 440

“Lý Tang Du… Đây không phải là…” Người quản lý lập tức nuốt lời nói vào họng, ánh mắt không mấy thiện cảm ở bên cạnh đang nhìn chằm chằm vào anh ta.

Mình ngốc quá vậy!

Quản lý gõ mạnh vào đầu mình, đây là lựa chọn của người ta, anh ta quan tâm làm khỉ gì, nếu lỡ mà đắc tội thì mấy cái nhà đều không mua nữa, chẳng phải là miếng ăn đến miệng rồi còn bay đi sao.

“Còn nữa.” Lục Huyền Lâm ghé vào tai anh ta nói nhỏ: “Không được đưa thẳng căn nhà này cho cô ấy, anh phải tìm cách để cô ấy vào ở trong đó thật tự nhiên, cũng đừng tiết lộ chuyện tôi là người mua.”

Cái gì?

Quản lý toát mồ hôi lạnh, chẳng lẽ tổng giám đốc Lục đang cố tình gây khó dễ cho anh ta sao?

Phải dùng cách gì mới làm được chứ?

“Sao nào? Nếu anh không làm được thì tôi cũng không mua căn nào hết.” Lục Huyền Lâm nheo mắt.

Anh biết người quản lý nhất định sẽ có cách.

Lục Huyền Lâm làm như vậy cũng coi như đã đền bù cho mấy năm qua của Lý Tang Du. Đồng thời cũng giải tỏa được cảm giác tội lỗi trong lòng. Sau khi đi đến căn hộ đổ nát không chịu nổi của cô anh thực sự rất để ý, rồi lại còn biết chuyện cô mang bán số đồ trang sức quan trọng như vậy, trong lòng rất bất an.

Lý Tang Du đã tuyên bố từ trước khi ly hôn rằng cô sẽ không nhận một xu tiền hay bất cứ thứ gì từ nhà họ Lục, đây là quyết định được đưa ra trước mặt hai bên gia đình.

Cô không phải là người thiếu tay thiếu chân, không sai, cho nên cô có thể tự nuôi sống mình!

Vào ngày nhận được giấy chứng nhận ly hôn, cô đã nói: “Ba năm trước tôi không để Lục Huyền Lâm nuôi thì ba năm sau tôi cũng sẽ không cần! Ly hôn còn muốn phí cấp dưỡng sao? Tôi cũng không có con, không cần anh ta phải thông cảm. Cả đời này tôi chỉ nhận một người đàn ông là ba tôi thôi! Trong số tất cả đàn ông khác trên đời, chỉ có ông ấy đã nuôi tôi, thương tôi, suy nghĩ cho tôi, rơi nước mắt vì tôi! Không cần biết hiện tại hay tương lai, người đàn ông tôi yêu chỉ có mình ba tôi!”

Bài diễn thuyết này của Lý Tang Du đã khiến Lý Thụy Tường cảm động, nước mắt nước mũi dạt dào, suýt ngất xỉu vì huyết áp cao.

Có thể nhà họ Lục chỉ nghĩ rằng Lý Thụy Tường khóc vì cảm động, nhưng chỉ có anh mới hiểu được cảm giác tội lỗi và hối hận trong lòng ba Lý. Tại sao năm đó lại chỉ đứng nhìn? Để cuối cùng phạm phải tội lớn tày trời, mất đi một người thân yêu như thế?

Chính vì sự hèn nhát, nhu nhược của ông! Có lẽ tới lúc sắp chết Lý Thụy Tường mới dám nói với Lý Tang Du rằng người ba không biết sợ trong mắt cô thực ra rất hèn nhát.

Ông đã từng phạm sai lầm để mất đi Bùi Lâm, không thể tái phạm chuyện như vậy nữa, dù có nói gì thì lần này ông cũng phải bảo vệ con gái mình!

Lục Huyền Lâm khi đó rất tức giận mà không thể hiểu nổi, cứ như thể anh đã ngược đãi cô, ba năm không cho cô một miếng ăn không bằng. Ánh mắt chán ghét của người nhà họ Lý khiến anh rất khó chịu.

Nhưng sau đó nghĩ lại thì mới thấy tất cả những gì cô nói đều là sự thật.

Anh thầm chửi trong lòng, người phụ nữ này thật sự quá bướng bỉnh!

Trong phòng trà, khung cảnh đẹp đẽ, nhạc nhẹ phiêu đãng trong không khí, mang đến cho người ta cảm giác thư thái nhẹ nhàng.

Vu Thiến nhấp một ngụm trà nhài, nhìn Lý Tang Du, trong mắt có vẻ ngạc nhiên: “Nhìn thấy cô thế này thiếu chút nữa thì tôi tưởng mình nghe nhầm tin đồn rồi.”

“Tin đồn gì vậy?” Lý Tang Du đang tinh thần phấn chấn cầm tách trà, ngửi xong liền nhấp một ngụm, vẻ mặt tán thưởng.

Giờ cô đột nhiên thích uống loại trà nhài này.