Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 431




CHƯƠNG 431

Trong đó chắc chắn có Thời Nhiên Phong, Lý Tang Du chắc chắn. Tin tức mà A Bốc đột nhiên nhận được khiến cô rất tò mò, chẳng lẽ là từ Thời Nhiên Phong gửi tới?

Cô không bấm số của Thời Nhiên Phong, có gọi được hay không cũng không quan trọng, có lẽ anh ta cũng không hy vọng cô biết mình đi đâu.

Có chuyện gì mà có thể khiến Thời Nhiên Phong lỡ hẹn? Lý Tang Du ngày càng tò mò, nghiêm trọng đến mức nào mà một người hoàn hảo như vậy lại phải đi lừa mình?

Một đêm trôi qua, A Bốc không gọi cho cô, cứ như thể chỉ là một giấc mơ.

Điều cô không biết là cả tuần sau đó Thời Nhiên Phong dường như đã biến mất, không có tin tức gì về anh ta cả.

Nói về giấc mơ thì đêm nay Lý Tang Du quả thực đã mơ một giấc mơ khiến cô không muốn thức dậy.

Đông chí, ngày Tiểu tuyết.

Mẹ Bùi Lâm của Lý Tang Du bị ốm nằm trong bệnh viện mấy tháng. Bên ngoài bông tuyết phất phơ, bác sĩ nói cho bà biết tình hình bệnh của bà ngày càng tồi tệ hơn.

Kể từ sau lần sảy thai trước, bà đã gầy đi nhiều, Lý Thụy Tường biết đây không phải là bệnh trên người, mà là do hoảng sợ trong lòng.

Lúc này Tang Du mới chín tuổi, cũng đã đủ lớn để có thể nhớ mọi việc.

Cô dựa khẽ bên cửa, lặng lẽ nghe ngóng từng động tĩnh bên trong.

Bùi Lâm còn đang khóc, Lý Thụy Tường ngồi bên giường không ngừng an ủi: “Bùi Lâm, sao em lại phải khổ như vậy làm gì?”

“Tang Du ở ngoài cửa, anh gặp con bé một lát đi.” Bùi Lâm khóc hai mắt đỏ hoe: “Đừng nói cho con bé biết chuyện của em.”

“Ư.” Lý Thụy Tường than nhẹ một tiếng rồi đi tới mở cửa, quả nhiên Tang Du đang đứng sau cánh cửa.

Tang Du còn nhỏ đã có khí chất khá giống mẹ, xinh xắn động lòng người. Lý Thụy Tường xoa đầu cô bé, hỏi giọng trìu mến: “Tang Du, hôm nay bà nội đưa con đến sớm vậy sao?”

“Vâng.” Tang Du đáp lại một câu rồi sốt sắng lao đến trước giường Bùi Lâm.

Lý Thụy Tường không nói gì, chỉ im lặng quay người ra ngoài, thuận tay đóng cửa phòng lại.

“Mẹ ơi!” Tang Du nằm ghé vào bên giường Bùi Lâm, liên tục gọi mẹ bằng giọng trẻ con non nớt.

“Ừ, mẹ đây.” Bùi Lâm đã lau đi giọt lệ ở khóe mắt, gương mặt tràn đầy vẻ dịu dàng.

“Mẹ, con nghe bà nội nói mẹ không vui, có phải mẹ lại cãi nhau với ba không…” Tang Du cúi đầu: “Ba mẹ sẽ không bỏ con phải không? Bạn học của con nói nếu ba mẹ còn như vậy là sẽ chia tay nhau… Con muốn ở cùng với ba mẹ, chúng ta cùng chơi đùa với nhau…”

Tang Du thấy hơi sợ hãi, nếu ba mẹ cô bé thực sự sắp chia tay thì rời khỏi ai cô bé cũng không nỡ. Vừa nghĩ tới lúc tan học mình chỉ có thể nhìn thấy ba hoặc mẹ, trong lòng cô bé lại thấy bất an vô cùng.

“Làm sao lại vậy được, con nghe bạn học nào nói vậy, nhất định là bạn đó hù dọa con thôi.” Bùi Lâm mỉm cười, xua tan lo lắng trong lòng Tang Du: “Ba mẹ sẽ không bao giờ chia tay đâu, nhưng con phải tự chăm sóc bản thân mình thật tốt…”

Ánh mắt Bùi Lâm ảm đạm nhưng Tang Du còn nhỏ nên không nhận ra.

Nửa câu sau còn chưa nói hết thì Bùi Lâm đã ho dữ dội.

“Mẹ, mẹ không sao chứ?” Tang Du nắm chặt tay bà, lo lắng nhìn bà, muốn đi ra ngoài gọi Lý Thụy Tường.

“Được rồi, mẹ không sao, đừng đi làm phiền ba con…”