Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 407




CHƯƠNG 407

Lý Tang Du đột nhiên hiểu ra dụng ý của ông cụ, để lại tất cả tài sản cho cô thì sẽ không có ai dám mở miệng bất kính với cô nữa.

Không thể không nói, ông cụ Lục đúng là người già mà trí tuệ vẫn chưa giảm, hiệu quả mà ông muốn đã đạt được rồi.

Hà Thất Thất thường ngày vẫn luôn mỉa mai châm chọc cô nhưng đêm nay lại ngoan ngoãn ngồi im không nói một lời.

Lý Tang Du chợt nghĩ đến điều gì đó, nhưng ngoài miệng vẫn không đổi ý: “Nếu như bà Lục đã nói như vậy thì cứ giữ thế mà xưng hô đi, qua mấy ngày nữa tôi và Lục Huyền Lâm sẽ đường ai nấy đi rồi, không là gì của nhau nữa.”

Quả là gừng càng già càng cay, mẹ Lục ra vẻ tự nhiên vờ như không nghe thấy gì, lấy ra một chiếc hộp ngọc: “Mặt dây chuyền bằng ngọc này là bảo vật gia truyền đã qua nhiều đời của nhà họ Lục, bây giờ mẹ đưa nó cho con.”

Bao nhiêu năm như vậy không lấy ra, bây giờ sắp sửa ly hôn rồi lại lôi ra lấy lòng?

Muộn quá rồi!

“Không được đâu bà Lục, ít lâu nữa chúng ta đã không còn quan hệ gì nữa rồi. Mặt dây chuyền này cứ để cho Lý Uyển Khanh đi.”

“Tang Du à, con đừng nghĩ như vậy, thân phận con dâu trưởng nhà họ Lục này chỉ của một mình con thôi, không ai có thể thay đổi được điều này đâu.” Mẹ Lục vẫn chưa từ bỏ ý định: “Cho dù Lục Huyền Lâm có thích Lý Uyển Khanh đi chăng nữa, mẹ cũng không đồng ý cho nó bước vào nhà họ Lục. Hừ, ngay cả sinh con cũng không nổi thì cưới về làm cái gì? Con yên tâm, cả nhà nhất định sẽ đứng về phía con.”

Lý Tang Du không ngờ mẹ Lục còn biết được cả chuyện này, có thể thấy được bà ta quan tâm Lý Uyển Khanh đến nhường nào. Nếu không phải ông để lại di sản cho cô thì mẹ Lục có lấy vật này ra không?

Ha ha, đúng là gió chiều nào theo chiều ấy.

Điều này càng làm quyết tâm ly hôn của Lý Tang Du thêm kiên định, gia đình như thế này không đáng để cô phải lưu luyến.

Sống ở nhà họ Lục là một sự giày vò đối với cô, ly hôn ngay lúc này đã chạm đến giới hạn chịu đựng cuối cùng của cô rồi.

Mẹ Lục vẫn còn đang đắm chìm trong thế giới của chính mình, Lý Tang Du không muốn nói thêm điều gì nữa, qua loa lấy lệ vài câu rồi khăng khăng đòi về.

Ông Lục chỉ đành phải bảo Lục Huyền Lâm đưa cô về.

“Vừa rồi trong toilet mẹ đã nói gì với cô vậy?” Lục Huyền Lâm lái xe, mắt vẫn nhìn về phía trước.

Suốt cả buổi tối anh gần như không nói gì, nhưng ánh mắt trước sau vẫn luôn dõi theo Lý Tang Du.

“Không phải anh đã biết rồi sao? Cầm một cái mặt dây chuyền nằng nặc đòi tặng cho tôi.”

Lục Huyền Lâm quay sang nhìn cô.

“Nhìn tôi làm gì?” Lý Tang Du xòe ra hai bàn tay trống rỗng: “Đừng có lo, tôi không lấy gì hết. Tôi nào có dám lấy đồ gì của nhà họ Lục các anh. Đồ vật kia để lại cho Lý Uyển Khanh là vừa hay.”

Lục Huyền Lâm cau mày, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy khó chịu. Bây giờ anh lại muốn cô nhận lấy nó, nhưng không thể nói nên lời.

Lúc này, điện thoại của Lý Tang Du reo lên, nhìn tên người gọi, là số lạ: “A lô, Lý Tang Du nghe.”

“Tôi đây.”

Lý Tang Du sửng sốt, giọng nói này rất quen thuộc: “Lâm Hân?”