Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 388




Chương 388

“Thất Thất, người lớn đang nói chuyện, trẻ con đừng xen mồm vào.” Lục Hương Cầm trầm giọng quát con gái của mình.

Hà Thất Thất không nhận ra, nhưng mọi người ở đây đều có thể nhận ra lần này ông cụ đổ bệnh thật, vả lại bọn họ đã nhận được cả thông báo bệnh tình nguy kịch rồi, người cũng được đưa vào phòng phẫu thuật, còn có thể giả nữa sao?

“Mẹ, con không nói sai mà, trước kia không phải ông cũng thường xuyên giả bệnh sao…” Hà Thất Thất không phục lầm bầm càu nhàu.

“Đứng qua một bên đi.” Lục Hương Cầm lôi Hà Thất Thất tới một bên, vào thời điểm nhạy cảm thế này đừng khiến mọi người nổi giận nữa.

Sắc mặt mẹ Lục vẫn luôn không được tốt, trong ánh mắt khó có thể tiêu tan vẻ nông nóng. Bà ta làm trò trước mặt nhiều người như thế mà cô lại không tức giận nổi điên, ngược lại chỉ có mình bà ta chịu đựng.

Bên ngoài phòng phẫu thuật có hai hàng ghế đối diện nhau, một bên là nhà họ Lục, một bên là nhà họ Lý.

Đây là việc của nhà họ Lục, Tiêu Hà và Lý Uyển Khanh không nói câu nào, cũng không tiện xen miệng vào.

Sau khi ngừng đấu khẩu một lúc, nhà họ Lục đông người bắt đầu trò chuyện với nhau, từ đề tài nói chuyện của bọn họ, cuối cùng Lý Tang Du cũng nghe ra được chút ít manh mối.

Bảo sao mẹ Lục lại thay đổi thái độ với cô như vậy. Sở dĩ bây giờ bà ta đang vô cùng nóng ruột là vì vợ chưa cưới của Lục Triển Nam – một đứa cháu trai khác của ông cụ Lục đã mang thai.

Tất cả mọi người đều biết ông cụ Lục vẫn luôn rất muốn ôm chắt, 50% cổ phần của tập đoàn Lục Thị cũng sẽ để lại cho chắt trưởng này, cháu của ai sinh ra đầu tiên sẽ được nắm quyền thừa kế số tài sản này.

Vốn dĩ Lý Tang Du đã nắm chắc rồi, không ngờ lại sảy thai, lần thứ hai lại tiếp tục sảy thai. Trải qua chuyện này, cô từ người được ưu tiên nhất trở thành thất sủng, cô không giành được lợi ích đương nhiên là cơ hội rất tốt cho người khác có cơ hội giành quyền thừa kế. Vậy nên mẹ Lục mới sốt ruột như vậy.

Nếu ông cụ khỏe mạnh sống lâu, những người khác còn phải chờ cơ hội dài dài, bởi vì ai cũng biết ông cụ thiên vị Lục Huyền Lâm. Hơn nữa, cho dù người nào sinh ra được cháu trước, nếu ông cụ không lên tiếng thì có sinh rồi cũng chưa chắc có thể giành được 50% này.

Nhưng bây giờ tình hình của ông cụ không được lạc quan, có nguy cơ về chầu trời. Chỉ dựa vào giấy trắng mực đen trên di chúc, Lục Huyền Lâm lập tức mất đi ưu thế như ván đã đóng thuyền.

Khi đó, nhà họ Lục sẽ náo loạn đến long trời lở đất.

Bầu không khí không chỉ căng thẳng ở ngoài phòng phẫu thuật mà ngay trong phòng phẫu thuật cũng vậy, nhóm bác sĩ đang cố gắng hết sức cứu giúp ông cụ.

Có lẽ ông trời thật sự ưu ái cho Lục Huyền Lâm. Sau khi chờ đợi trong sự giày vò hơn hai giờ đồng hồ, đèn sáng ngoài phòng phẫu thuật cuối cùng đã vụt tắt.

Bác sĩ điều trị chính đi ra vừa nói câu đầu tiên đã lập tức trấn an được tinh thần của mẹ Lục: “Ca phẫu thuật của ông Lục rất thành công, chỉ cần sau này không có xuất hiện tình trạng biến chứng thì về cơ bản không có việc gì nữa.”

“Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn bác sĩ!” Mẹ Lục xúc động chỉ thiếu điều quỳ xuống cảm ơn, miệng không ngừng mấp máy: “Ông trời có mắt, cảm ơn thần Phật phù hộ…”

Lời bác sĩ nói khiến người nhà họ Lục nửa mừng nửa lo, chuyện khiến họ lo lắng đương nhiên là cả nhà Lục Triển Nam sẽ không có cơ hội trở mình nữa.

Ông cụ được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, chuyển vào phòng theo dõi.

Tất cả mọi người không rời đi, đều muốn đứng bên ngoài phòng theo dõi, họ chỉ muốn xác định chắc chắn tình hình sức khỏe của ông cụ, sau đó mỗi người một tâm tư.

Một tiếng sau, ông cụ dần dần tỉnh lại, người đầu tiên ông cụ muốn gặp là Lý Tang Du.