Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 363




Chương 363

Lẽ nào đã xảy ra chuyện gì mà cô không biết?

Y tá nghe thấy cô thì thầm, nói xen vào: “Kể ra thì cô Lâm này đúng là may mắn thật đấy, lại được quý nhân giúp đỡ. Đó đúng là một người tốt!”

Người tốt?

Lý Tang Du đang muốn hỏi tiếp thì đột nhiên cửa mở ra.

Người mở cửa đúng là mẹ Lâm.

Lý Tang Du đang định mở miệng thì mẹ Lâm đã lạnh lùng lên tiếng trước: “Cô y tá, chúng tôi không ở đây nữa.”

Cái gì?

Lý Tang Du và y tá cùng ngẩn ra, xảy ra chuyện gì vậy?

“Hừ, dù nhà họ Lâm chúng tôi có nghèo cũng không cần mợ chủ thương hại.” Mẹ Lâm cười nhạt, rõ ràng là bà đã hiểu lầm gì đó.

Lý Tang Du nhanh chóng xua tay: “Dì Lâm, dì hiểu lầm rồi, cháu không hề biết chuyện Lâm Hân bị thương nằm viện. Thật sự không phải là cháu trả tiền viện phí đâu ạ.”

“Tôi dựa vào đâu mà tin lời mợ. Nói tóm lại, chúng tôi không ở đây nữa, cũng xin sau này mợ tránh xa tôi và Lâm Hân ra. Dù chúng tôi cùng đường cũng không cần một đồng của cô.” Mẹ Lâm nói rất kiên quyết: “Cô y tá, tôi đi làm thủ tục xuất viện.”

Y tá khó xử nhìn mẹ Lâm, lo lắng nói: “Dì à, vết thương của con gái dì vẫn chưa lành hẳn, dì làm vậy… Có hơi không thích hợp.”

Lý Tang Du nói: “Dì à, dì hiểu lầm thật rồi, cháu thật sự không hiểu gì về chuyện này cả. Không tin dì có thể hỏi cô y tá này, cháu cũng vừa mới nghe cô ấy nói Lâm Hân bị thương thôi.”

Lý Tang Du cảm thấy nếu như cứ giải thích như vậy thì chỉ càng bôi càng đen mà thôi.

Tuy rằng cô cũng tình nguyện trả khoản tiền này cho họ, nhưng cô biết tính tình của mẹ Lâm, nên sẽ không chạm vào vảy ngược của bà.

Có điều, bây giờ chuyện mà Lý Tang Du lo lắng hơn là, việc điều trị của Lâm Hân sẽ bị chậm trễ vì sự xuất hiện của cô.

Mẹ Lâm còn đang định nói gì nữa, cô y tá đã lên tiếng giải thích cho Lý Tang Du: “Dì à, lần này dì hiểu lầm cô này thật rồi. Cô ấy vừa mới tới không biết gì cả, lúc nãy còn đang trao đổi việc này với tôi đấy.”

Tuy rằng cô y tá không quan tâm đến vấn đề giữa Lý Tang Du và mẹ Lâm cho lắm, nhưng thông qua tiếp xúc lúc nãy, cô ta cảm thấy Lý Tang Du cũng không phải người ngang ngược. Bà mẹ này cũng vì quá sốt ruột cho con gái nên nói năng không biết nặng nhẹ. Vì thế cô ta không nhịn được giải thích vài câu cho Lý Tang Du.

“Người trả tiền viện phí cho hai người là một người đàn ông. Tôi có thể chắc chắn với hai người về điều này.” Y tá nói.

Mẹ Lâm nửa tin nửa ngờ: “Là một người đàn ông?” Là ai cơ chứ?

Lý Tang Du cũng mặc kệ là ai, bây giờ cô cũng không có tư cách gì đứng đây nói chuyện với bọn họ nữa. Từ ánh mắt lạnh nhạt của mẹ Lâm, cô có thể nhìn ra bà rất không chào đón mình, Lý Tang Du đành phải biết điều rời khỏi đây.

Cẩn thận như Lý Tang Du, sau khi ra khỏi đó cũng không vội vàng bỏ đi, mà ở bên ngoài lẳng lặng chờ đợi cơ hội.

Quả nhiên, chờ sau khi mẹ Lâm đi rồi, y tá cũng đi ra. Lý Tang Du bước tới ngăn cô ta: “Cô y tá, người đàn ông lúc nãy cô nói tên là gì?”