Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 353




Chương 353

Lý Tang Du thấy Lục Huyền Lâm không có động tĩnh gì, cô bèn đưa tay ra sờ mặt mình, vẻ mặt say mê: “Tôi không đẹp hả? Tôi chính là người đẹp có khuôn mặt mộc trăm năm khó gặp đấy, không cần trang điểm thì vẫn xinh đẹp.”

Một đám quạ đen bay ngang qua đầu Lục Huyền Lâm…

“Chắc cô uống lộn thuốc rồi!” Đây là mấy chữ cuối cùng Lục Huyền Lâm có thể nặn ra.

“Xì!” Lý Tang Du tỏ vẻ khinh bỉ.

Hàng mi của cô khẽ chớp động, dưới ánh sáng chiếu rọi của màn hình, khuôn mặt xinh đẹp thanh tú với những đường nét nhẹ nhàng, sống động.

Lục Huyền Lâm nhìn mà sững sờ.

“Nhìn tôi là phải trả phí đấy.” Lý Tang Du không ngước mắt lên nhưng có thể cảm nhận được ánh mắt của đối phương.

“Bốp!” Một xấp giấy xanh mướt bị ném đến trước mặt cô.

Tốc độ cực nhanh, trước nay chưa từng có.

Tiền hả, anh chẳng thiếu!

Lý Tang Du không hề khách sáo cầm lấy xấp tiền mặt xanh mướt kia. Sau khi đếm xong từng tờ một, cô xòe ra như cánh quạt rồi quạt, tươi cười như hoa: “Thế này còn đỡ, thưa chàng, tối nay gương mặt này của thiếp chính là của chàng.”

“Mới có chút tiền như vậy đã bán mặt mình rồi à? Cô cũng rẻ rách quá rồi đấy.” Trong mắt Lục Huyền Lâm hiện lên vẻ khinh bỉ.

“Đây là phí tối nay thôi, nếu anh đồng ý thì có thể trả luôn phí nhìn mặt sau này luôn một thể đi.” Lý Tang Du giễu cợt nói.

Lục Huyền Lâm dứt khoát lấy hết số tiền mặt trong ví của mình ra, lại lần nữa ném đến trước mặt cô: “Có đủ không? Không đủ tôi kêu người đưa tiền tới đây.”

Cậu Lục anh không hề thiếu tiền, chẳng qua tiền mặt trong ví không nhiều thôi.

Lý Tang Du liếc nhìn số tiền được ném tới lần nữa, cộng thêm với đống trên tay cô áng chừng phải có ba mươi triệu.

“Cảm ơn tấm lòng bồ tát của cậu Lục, cứu giúp cô gái nghèo khổ tôi đây, thiếp xin được cảm ơn cậu Lục.”

Vừa hay sau khi từ chức, cô không có thu nhập, số tiền này có thể giúp cô cầm cự được một thời gian.

Lúc Lý Tang Du đang định thu hết số tiền này vào trong tay mình thì bỗng có một bàn tay to lớn đặt lên trên đống tiền.

“Sao thế? Xót rồi à?” Đây là phản ứng đầu tiên của cô.

“Tôi không để ý tới tiền.” Lục Huyền Lâm thay đổi đề tài: “Cô thiếu tiền lắm hả?”

Ngay cả mặt cũng bán rồi, rốt cuộc nghèo đến mức nào vậy?

Từ trước đến nay, Lục Huyền Lâm chưa bao giờ chú ý đến việc cô có thiếu tiền hay không? Lúc biết được hai năm này cô chưa từng tiêu một đồng nào của anh, trái lại anh còn cảm thấy hơi khó chịu. Với tư cách là người phụ nữ của anh nhưng lại không dùng tiền của anh, đây là chuyện rất mất mặt.

Lúc Thời Nhiên Phong tặng cô váy và di động, anh lại cảm thấy ghen tị.

“Tôi thiếu tiền hay không cũng không phiền cậu Lục phải nhọc lòng. Anh nhìn mặt của tôi, thì số tiền này đã thuộc về tôi rồi.” Tối nay dù có thế nào cô cũng không buông tay.