Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 332




Chương 332

Bỗng nhiên cả đám đều im lặng một mảnh, lời này nói cũng có đạo lý, có nhiều con đường dẫn đến La Mã nhưng con đường nào cũng có thể cắn người, không thể nghi ngờ Lý Tang Du đã bị cắn, còn là người bị cắn thảm nhất.

Triệu Nguyệt Sương lập tức đổi chủ đề: “Đêm nay chúng ta đi hát karaoke đi, gọi Tang Du cùng đi đúng lúc giúp cô ấy giải tỏa nỗi buồn luôn.”

“Đề nghị này hay đấy.”

Lúc này đột nhiên có người kêu lên: “Có người đến, mọi người đừng nói chuyện nữa.”

Trong phút chốc, tất cả mọi người đều nhanh chóng tản ra như chim vỡ tổ, dường như đó đã thành thói quen của họ rồi.

Trong vòng ba giây, ai đều về chỗ người nấy, hoàn toàn thể hiện một trận địa sẵn sàng nghênh đón quân địch, trông dáng vẻ rất chuyên chú làm việc.

“Cộc cộc cộc” Tiếng bước chân từ xa đến gần bộ tư liệu, dần rõ ràng hơn, cuối cùng đứng ở trước cửa.

Mọi người liếc trộm người đứng ở trước cửa phòng, người đó chính là tổng giám đốc-Lục Huyền Lâm!

Trong lòng mỗi người đều xuất hiện một câu nói: “Trời! Nguy hiểm quá!”

Minh cũng đi theo Lục Huyền Lâm đứng một bên chỗ cửa phòng bộ tư liệu.

Lục Huyền Lâm nhìn lướt qua âm thanh bàn phím của phòng văn thư gõ sột soạt, không tìm thấy bóng dáng người anh cần tìm, bỗng nhiên con ngươi của anh hiện lên ánh sáng lạnh.

Minh đưa tay gõ lên cửa của bộ tư liệu, nhắc nhở mọi người tổng giám đốc đến rồi.

Dù giả ngốc nhưng sự nhắc nhở rõ ràng như vậy cũng không thẻ giả vờ được, mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn về hướng cửa phòng, như học sinh trăm miệng một lời gọi: “Chào Tổng giám đốc!”

Lục Huyền Lâm không cảm xúc nhìn về một chỗ bàn làm việc trống không, đó là chỗ của Lý Tang Du.

“Tổng giám đóc đến thị sát công việc.” Minh cố ý nói.

Lời này lừa được ai chứ? Anh ta thật sự coi người của phòng văn thư là kẻ ngu sao?

Tổng giám đốc đến phòng văn thư ngoại trừ tìm Lý Tang Du còn tìm ai nữa chứ?

“Sao người ở phòng văn thư đi làm không có khái niệm gì về thời gian vậy? Lý Tang Du đâu? Sao không ở đây?” Không biết Minh vô tình hay cố ý, giọng nói cũng rất lớn.

Có lẽ làm thư ký bên cạnh Lục Huyền Lâm, điều đầu tiên đầu óc nên chuyển động linh hoạt nên Minh thông minh không gọi thẳng Lý Tang Du là vợ Tổng giám đốc, mà gọi thẳng tên, nếu Tổng giám đốc thích chơi bí ẩn thì anh ta cũng sẽ không vạch trần.

Tất cả mọi người đều âm thầm liếc mắt nhìn Minh.

Lý Tang Du bị đuổi, anh ta không biết à?

Không ai biết mục đích chính của Minh khi hỏi câu như thế, nên ai cũng không muốn làm bia đỡ đạn nên trong khoảng thời gian ngắng không có ai trả lời.

Cuối cùng vẫn là Triệu Nguyệt Sương nhịn không nổi, mới cẩn thận nói từng câu: “Tang Du bị đuổi rồi.”

Con ngươi đen của Lục Huyền Lâm sâu như đầm lầy: “Ai?”

Triệu Nguyệt Sương không dám nói, chỉ nhìn về hướng văn phòng của Trương Ngọc.

“Tại sao bị đuổi?”

“Tang Du phụ trách hành trình cho Thái Vũ Hàng, nói ra chỗ sơ suất tạo thành hậu quả nghiêm trọng nên bị…”

“Ai bảo cô ấy phụ trách công việc cho Thái Vũ Hàng?”