Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 330




Chương 330

“Anh đang vội thì em không làm phiền anh, em sẽ đi dạo ở bên ngoài trước đã mấy năm rồi không biết trong nước đã thay đổi thế nào rồi.” Giọng Lý Uyển Khanh mềm mại, dịu dàng làm người nghe rất thoải mái.

“Anh sẽ tìm người đi với em.”

“Không cần đâu, một mình em cũng có thể đi được mà. Em đi đây.”

“Ừm!” Coi như Lục Huyền Lâm có mười hai mươi ngàn phần áy náy, nhưng lúc này anh cũng không đi được, trước mắt có việc rất quan trọng cần hoàn thành gấp rút không thể trì hoãn như thế được, là người kinh doanh có lợi ích lớn trước mắt lại bắt đầu xuất hiện bản chất cuồng công việc không thể kiềm chế được.

Sau khi cúp điện thoại, lúc này Lý Uyển Khanh mới chú ý tới bên cạnh vẫn còn có một người đang nhìn chằm chằm mình, nói đúng hơn là người đó đang nhìn điện thoại di động trong tay cô ta.

“Cô Lý Uyển Khanh, điện thoại di động này của cô…” Minh vẫn nhìn điện thoại di động trong tay của Lý Uyển Khanh, đây không phải là cặp điện thoại di động tình nhân bảng hạn chế, mà tổng giám đốc vẫn luôn cất giữ hay sao?

Vậy trong lòng Tổng giám đốc của anh ta luôn nhớ nhung người bạn gái trước kia chính là Lý Uyển Khanh, nhưng tổng giám đốc đã kết hôn rồi còn thông đồng với bạn gái trước, nếu để Tổng giám đốc phu nhân biết được sẽ nghĩ thế nào?

Lúc ở bệnh viện, anh ta cảm thấy tổng giám đốc quá đáng, nhưng hiện tại còn tặng cho người ta cả điện thoại di động tình nhân.

“Đây là do anh Huyền Lâm đưa cho tôi.” Lý Uyển Khanh ngọt ngào trả lời. Cô ta biết chiếc điện thoại di động Lục Huyền Lâm cố ý đưa cho mình là điện thoại cặp, mà Lý Tang Du không có được, cô ta lập tức rất quý trọng nó.

Minh “À” một tiếng nhàn nhạt, rồi đi vào thang máy.

Từ vào trước là chủ cho anh ta cảm thấy Lý Uyển Khanh không có cách nào so được với Lý Tang Du, bất luận là tướng mạo, khí chất lẫn tính cách, anh ta vẫn thiên về Lý Tang Du nhiều hơn.

Biết rõ tổng giám đốc phu nhân là chị ruột của mình, mà còn dám có mối quan hệ lén lút với tổng giám đốc, dù cho dẫu còn vương tơ lòng thì cũng không nên như vậy.

Ấn tượng của anh ta với Lý Uyển Khanh lập tức xấu đi.

Trở lại văn phòng Tổng giám đốc, Minh cầm USB trong tay đặt lên bàn Lục Huyền Lâm rồi lựa ý nói: “Bộ phận văn thư…”

Lục Huyền Lâm đang bề bộn trong công việc đột nhiên ngửa đầu lên nhìn Minh, hỏi: “Bộ phận văn thư?”

Ba chữ phòng văn thư ngang với tên của Lý Tang Du, nên vừa nghe nói đến phòng văn thư anh lập tức có phản ứng.

“Lý Tang Du bị đuổi rồi.”

“Hả? Cô ấy bị đuổi?” Tối hôm qua ở trong bệnh viện, anh không đợi được Lý Tang Du, nên Lục Huyền Lâm đã tự đi về trước, ở nhà anh vẫn đợi điện thoại của Minh, nhưng cả buổi tối cũng không có tin tức gì. Ngày hôm nay vừa vào công ty đã vội vàng xử lý hợp đồng, còn chưa kịp hỏi chuyện về Lý Tang Du.

“Đúng vậy, tôi vừa nhìn thấy mợ chủ khi đi ngang qua bộ tư liệu, cô ấy ôm thùng đồ đạc của mình rời khỏi công ty.”

Lục Huyền Lâm thả bút trong tay xuống: “Ai đã đuổi cô ấy?”

“Nghe nói là Trương Ngọc.”

“Ai cho cô ta cái quyền đó?”

“Không phải là Tổng giám đốc sao? Hiện tại bạn gái trước về rồi, trong mắt ngài còn có mợ chủ đâu chứ?” Vừa mới dứt lời, Minh lập tức muốn tát mình một bạt tai.