Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 329




Chương 329

“Xem ra chị không chào đón em trở về, em vừa đến chị đã đi ngay lập tức rồi.” Trước sau Lý Uyển Khanh vẫn giữ nguyên bộ dáng ai gặp cũng thương, dáng vẻ vô cùng tội nghiệp.

Không đợi cho Lý Tang Du đáp lời, Lý Uyển Khanh đã tiến tới áp sát mặt bên tai của cô, nói nhỏ: “Chắc chị hi vọng tôi mãi mãi không trở về, tốt nhất là chết luôn ở bên ngoài luôn chứ gì? Chị thật rất độc ác, tôi sẽ chờ xem bảo ứng của chị.” Sau khi nói xong, cô ta lùi về chỗ cũ, trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười rất hiền hòa.

Nụ cười như thế làm cho Lý Tang Du cảm thấy rất chói mắt.

Báo ứng sao? Lý Tang Du cô đây đã làm chuyện gì thương thiên hại lý mà phải gặp báo ứng chứ?

Chẳng qua cô cũng từng nghĩ, nhưng chưa bao giờ thành công.

Muốn trách cũng chỉ có thể trách thần Vận Mệnh có mắt như mù.

“Có phải chị nhìn thấy tôi rất khó chịu không? Vì tôi chưa chết.” Nụ cười của Lý Uyển Khanh càng ngày càng xán lạn.

“Không sai, cô về tôi rất thất vọng, cô nên chết ở bên ngoài đi cho rồi.” Lý Tang Du vẫn đang trầm mặc lại chậm rãi nói ra.

“Đừng tưởng những việc làm của chị vĩnh viễn không có ai biết, ngẩng đầu cao ba thước có thần, nếu chị đã dám làm thì nên chuẩn bị tâm lý để bị trừng phạt đi. Bây giờ Lục Huyền Lâm đang tìm chứng cứ năm đó chị đã hại tôi, một khi tìm ra được chứng cứ cũng là lúc cả đời chị sẽ bị giam trong ngục, đến lúc đó em gái như tôi sẽ tới thăm tù.”

“Ha ha, thế tôi chờ tới ngày đó.” Lý Tang Du cười rất vui vẻ.

Còn Lý Uyển Khanh bị thái độ của Lý Tang Du như thế sững người: “Hà tất gì phải có thật giật mình chứ, chị nghĩ rằng làm bộ ung dung thì tôi sẽ bị chị lừa sao?”

“Tại sao tôi phải làm bộ? Tôi không giống như cô phải giả vờ cả đời như thế, không biết có mệt không nữa?”

Thái độ của Lý Uyển Khanh đột ngột biến đổi, nhưng rất nhanh cô ta lại khôi phục lại bình thường, nói: “Tôi làm bộ cũng chiếm được không ít thứ tốt, còn chị không giả vờ lại là người mất đi rất nhiều, so sánh thì ai có lợi hơn ai?”

Lý Tang Du nhìn chằm chằm em gái còn tâm cơ hơn cả Vu Thiến, trong lòng cô lại âm thầm nghĩ đến câu lạt mềm buộc chặt, lùi lại một bước tiến hai bước, một tay quét sạch cả nam lẫn nữ, cả già lẫn trẻ: “Xem ra tôi còn phải học tập em gái tốt của mình một chút rồi.”

“Tôi không phải đang xem thường chị, chứ chị mãi mãi cũng không học được đâu.” Lý Uyển Khanh khinh thường, nói.

Lý Tang Du nhún hai vai: “Vậy cũng tốt, cô cứ làm Lý Uyển Khanh của cô, còn tôi sẽ làm Lý Tang Du của mình, những thứ đồ phiền phức cô muốn lấy thì mau đến lấy về đi.”

“Món đồ gì?”

“Lục Huyền Lâm đó! Mà cô thích kiểm đồ đã dùng của tôi mà.” Lý Tang Du nói xong cũng bước ra bên ngoài công ty.

Để lại màu xanh bét hiện lên gương mặt của Lý Uyển Khanh, cô ta trừng mắt nhìn bóng lưng của Lý Tang Du giận dữ, nghiến răng nghiến lợi cố nén lại kích động muốn mắng chửi người.

Đến nửa ngày Lý Uyển Khanh mới nhịn được lửa giận trong lòng xuống, cô ta lấy điện thoại gọi cho Lục Huyền Lâm.

Lúc này trong văn phòng tổng giám đốc Lục Huyền Lâm đang rất bề bộn, tay thuận tiện bật điện thoại lên nghe, rồi hai tay hai mắt anh lại dán trên tài liệu.

“Khanh, em đến rồi à… Một lát nữa anh sẽ xuống đón em…” Đôi mắt của Lục Huyền Lâm liên tục nhìn chằm chằm vào phần quan trọng của hợp đồng, đây là hợp đồng liên quan vài tỷ, thật vất vả mới bàn xong xuôi nên lúc này anh không thể để xảy ra sơ suất nào.