Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 311




Chương 311

Mà Lý Tang Du chỉ cười, cố ý chọc anh ta tức giận: “Có, bây giờ đang bị tiếp đãi ở đây nè.”

“Cô thật sự là người phụ nữ…” Đôi mắt của Thái Vũ Hàng nhìn ai cũng dáng vẻ trìu mến, đặc biệt là khi anh ta nhìn Lý Tang Du càng sâu hơn: “… Thú vị.”

Anh ta cười cưng chiều, Lý Tang Du cũng không thể chống lại nên mặt bất đầu đỏ lên.

“Anh không nên phóng điện như vậy.”

Nói tới đây thái độ của Lý Tang Du đột nhiên ảm đạm đi một lúc, nhưng rất nhanh cô khôi phục lại bình thường.

Chỉ thấy khóe môi cô cong lên một lần nữa, rồi quay sang Thái Vũ Hàng nghiêm túc nói: “Nhưng rất nhanh sẽ không còn nữa.”

Thái Vũ Hàng nhíu mày, tự đến trước giường cô rồi ngồi xuống, hỏi: “Chẳng lẽ chuyện đó có nghĩa là tôi có cơ hội rồi sao?”

Dưới ánh đèn trắng, hai mắt của Thái Vũ Hàng càng thêm lấp lóe nổi bật hơn, khóe môi của anh ta hơi nhếch lên rất ra vẻ một công tử bột bướng bỉnh, đường viền ngũ quang cũng rõ ràng tinh xảo đẹp đẽ hơn.

Lý Tang Du sống lâu như thế rồi ngoại trừ Lục Huyền Lâm, thì Thái Vũ Hàng chính là người thứ hai cô nhìn thấy có thể xứng đáng được người ta gọi là nam thần.

Cô không đáp bật cười, hỏi lại: “Công việc của anh đã làm xong hết rồi sao?”

Công việc của Thái Vũ Hàng hơi đặc thù, bắt đầu gấp rút cũng không phân rõ ngày đêm mùa nào, vậy nên dù muộn như thế rồi mà còn có thể nhìn thấy Thái Vũ Hàng làm cho cô cảm thấy hơi kỳ lạ.

“Không có cô không thể làm được, vì thế tôi cố ý xin nghỉ việc đến thăm cô, thế nào có thấy cảm động không?”

Thái Vũ Hàng nháy mắt, trong mắt lại hiện lên ý trêu ghẹo, khóe miệng lại vô thức hơi cong lên, đặc biệt hấp dẫn ánh mắt người nhìn.

Rõ ràng là lời kịch sến súa nhưng từ miệng Thái Vũ Hàng phát ra lại mang theo tâm trạng săn sóc đến ưu mỹ.

“Tuy rằng tôi không đi làm, nhưng anh cũng không thể tùy hứng như vậy được, trong công ty rất coi trọng việc hợp tác lần này đấy.”

Lý Tang Du nghiêm túc trả lời, cô thật sự không muốn vì mình mà hại cho việc công tác của mọi người ở văn phòng tiến hành không thuận lợi.

Mà lời lẽ về vấn đề tầm thường này lọt vào tai của Thái Vũ Hàng cũng vô dụng, nụ cười của Thái Vũ Hàng vẫn xán lạn thậm chí đối với Lý Tang Du mơ hồ còn ngày càng xán lạn hơn nữa.

“Tôi biết, chẳng qua cô thật sự không cần đối tượng vừa anh tuấn vừa có tiền như tôi làm bạn đời tiếp theo sao?”

Thái Vũ Hàng nhếch cánh môi lên để lộ ra hàm răng trắng, trong đôi mắt hoa đào chói lọi như những vì sao, anh bình tĩnh nhìn thẳng vào Lý Tang Du, nửa đùa giỡn lại nửa nghiêm túc.

Lý Tang Du chỉ nghĩ anh ta đang đùa nhạt nhẽo, nên cô vén loạn tóc đang buông thõng ở gò má lên sau lỗ tai, cũng đùa giỡn nói: “Muốn chứ, có tiền có sắc, sao tôi lại không muốn?”

Ánh sáng trong đôi mắt của Thái Vũ Hàng càng sâu hơn, anh ta nghiêng cơ thể về phía trước rút ngắn khoảng cách với Lý Tang Du, môi đẹp hơi nhếch lên mang theo ý cười.

Anh nhìn Lý Tang Du, thấp giọng nói nhỏ: “Tôi không nói đùa đâu.”