Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 306




Chương 306

“Ừm?” Lông mày Lục Huyền Lâm nhíu chặt lại, đối với phản ứng của cô không mấy hài lòng: “Đây là em gái của cô, người em gái vừa trở về sau hai năm mất tích hả?”

“Không phải đã có anh chăm sóc rồi sao? Huống hồ hai năm nay cũng không ít người nhớ đến cô ấy, còn cần tôi nhớ sao?”

Trên miệng Lý Tang Du thậm chí còn có chút mỉa mai, mặc dù không biết Lý Uyển Khanh ở bên ngoài đã chịu khổ gì, thậm chí chuyện mất trí nhớ mà Lục Huyền Lâm nói cô cũng không quan tâm.

Tất cả những gì cô biết là Lý Uyển Khanh đã cướp Lục Huyền Lâm ngay khi cô ấy trở về, nhưng cô không cảm thấy buồn mà thậm chí còn thấy nhẹ nhõm.

“Chị, lẽ nào chị không hi vọng em trở về sao?”

Lý Uyển Khanh ngước nhìn Lý Tang Du, con ngươi màu hổ phách tràn ngập vẻ đau thương, khuôn mặt tái nhợt càng rõ hơn trong bộ quần áo bệnh nhân, khiến người khác xót xa.

“Không.” Lý Tang Du lắc đầu, lông mày cong lên cười:” Thật ra cô trở về tôi rất vui mừng.”

Ranh giới sai lầm giữa tôi và Lục Huyền Lâm cuối cùng cũng được làm sáng tỏ. Thậm chí cả việc bị gán cho tội làm Lý Uyển Khanh bị tai nạn xe trước đó cũng sẽ được sáng tỏ. Sao cô lại không vui chứ?

“Chị, chị không cần miễn cưỡng.”

Lý Uyển Khanh thu mình vào phía trong giường bệnh, tạo khoảng cách với Lục Huyền Lâm, trong mắt thậm chí còn có vài giọt nước mắt, đôi môi nhợt nhạt khẽ hở.

“Em biết Lục Huyền Lâm đã trở thành anh rể của em rồi, vừa nãy là em không đúng, em không nên không khống chế được bản thân làm chị khó xử.”

“Em đang nói lời ngốc nghếch gì thế, là anh muốn nắm tay em, không liên quan gì đến em, em không cần phải tự trách mình.

Lục Huyền Lâm ngồi một bên nhìn dáng vẻ của Lý Uyển Khanh, tự nhiên trong lòng cảm thấy rất đau xót.

Đôi mắt đen trắng phân rõ của Lý Uyển Khanh lại ngưng tụ một đám sương mù, khiến người ta khó nhìn ra nội tâm của cô. Khá lâu sau, cô mới mở miệng: “Dù sao thì chúng tôi cũng sẽ ly hôn, tôi không bận tâm.”

Rất đại lượng, bởi vì không để ý nên như thế nào cũng được.

Lục Huyền Lâm nghe vậy trong miệng có chút phát đắng, Lý Tang Du như thế này khiến anh ta cảm thấy hơi xa lạ.

Nhưng riêng Lý Tang Du vẫn cứ như vậy, đứng ở đó, bất kể ai muốn tìm ra một chút ý buồn từ gương mặt của cô cũng đều sát vũ mà về*.

Sát vũ mà về*: đôi cánh con chim bị phá hủy mà trở về, ẩn dụ cho sự trở về sau khi thất bại hoặc thất vọng.

Khóe miệng của Lý Uyển Khanh nhanh chóng trở lại như cũ, cô ấy vẫn mếu máo, hiện ra vẻ bất lực.

“Em không muốn trở thành người chia cách hôn nhân của hai người.”

Cô ta thầm tự trách bản thân, nước mắt lưng tròng thậm chí không chịu nổi sự uất ức, vừa đúng lúc thể hiện sự áy náy và tự trách của Lý Uyển Khanh.

Lục Huyền Lâm đưa tay xoa xoa đỉnh đầu của cô, âm thầm an ủi, trong đôi mắt đen huyền ẩn chứa cảm xúc phức tạp khó giải thích được. “Đừng trách em, là vấn đề ở anh.”

Lý Tang Du ở cách đó không xa cũng thấy thế: “Đúng, chuyện này không trách cô, là tôi và anh ta hai người vốn đã không có tình cảm, sớm muộn gì cũng ly hôn. Cô trở về chỉ là đẩy nhanh tốc độ ly hôn mà thôi.”

Đây là lần đầu tiên cô và Lục Huyền Lâm có ý kiến thống nhất như vậy, nhưng đó là để xoa dịu sự tự trách của Lý Uyển Khanh , thực tế có chút mỉa mai, nhưng cũng là hợp tình hợp lý.

Lý Tang Du nói thì nói như thế, nhưng vẫn còn một câu giấu trong lòng, vết rạn nứt trong mối hôn nhân của cô và Lục Huyền Lâm nói cho cùng vẫn là vì Lý Uyển Khanh.