Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 304




Chương 304

Bầu không khí đột nhiên có chút cứng nhắt, Lục Dương cảm thấy Cô Lý và Lý Uyển Khanh hoàn toàn khác xa nhau, không biết tại sao, mặc dù những lời Lý Uyển Khanh nói đều là tâng bốc, nhưng trong lòng ông ấy không thoải mái cho lắm.

“Bác Lục khách sáo rồi, cháu vai vế nhỏ, gọi cháu là Khanh được rồi.” Lý Uyển Khanh vẫn đang cười, nói chuyện đúng thật là khiến người ta cảm thấy vui lòng.

“Chỉ là con vẫn phải khám bác sĩ nào khác sao?”

Cô ta rất nhạy cảm, trong ánh mắt có chút lo lắng.

Lý Uyển Khanh đột nhiên cảm thấy vị bác sĩ này đến đây vì chứng mất trí nhớ của cô, nhưng cô không hề có ý định khôi phục lại trí nhớ.

Bầu không khí trở nên có chút ngượng ngùng, Tiêu Hà mở miệng, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra lời nào.

Lục Huyền Lâm sợ cô ta suy nghĩ lung tung, viện bừa một cái cớ:” Anh nhờ bác Ba tìm bác sĩ chuyên xóa sẹo, anh không muốn trên người em phải để lại một vết sẹo nào.”

Tiêu Hà thở phào nhẹ nhõm, Lý Uyển Khanh trên giường đương nhiên vui mừng khôn xiết, trên mặt nở nụ cười hạnh phúc.

“Không cần vì em mà làm phiền đến bác Lục”, Lý Uyển Khanh mím môi. Dù vui mừng nhưng vẫn khẳng định:” Chỉ là sẹo nhỏ thôi, không sao đâu.”

Lục Huyền Lâm hơi cau mày, ánh mắt thoáng qua chút đau lòng, nhưng rất nhanh liền trở lại trạng thái ban đầu, đôi môi mỏng khẽ hở cong lên: “Những việc này em cứ nghe anh, mấy ngày này anh tạm dừng công việc, bên cạnh em đến khi làm xong trị liệu.”

“Có phiền anh lắm không?”

Không thể kiềm chế bản thân, Lý Uyển Khanh chủ động nắm lấy bàn tay to lớn của Lục Huyền Lâm, vẻ mặt có chút tự trách, sợ bản thân sẽ làm chậm trễ Lục Huyền Lâm .

Lục Huyền Lâm đưa tay chạm vào đỉnh đầu của cô, vừa ấm áp vừa mạnh mẽ, đôi mắt trở nên dịu dàng hơn.

“Vì em, mọi thứ đều rất đáng.”

Vu Thiến nghe những lời này bên tai, trong lòng càng lúc càng buồn bã, chỉ có một mình Lý Uyển Khanh mới có thể khiến anh ấy như thế này.

Nhưng điều quan trọng không phải là nỗi đau của cô, mà là người đứng bên cạnh cô Lý Tang Du, khả năng bản thân và Lục Huyền Lâm ở bên nhau không cao, nhưng Vu Thiến vẫn muốn kéo ai đó xuống nước cùng.

Đôi môi đỏ mọng gợi lên sự chế nhạo, nói với Lý Tang Du không có chút biểu cảm gì trên mặt:”Cô đã nuốt thuốc nhỏ mắt tự sát rồi, tôi cũng chưa từng nghe anh ấy dừng công việc ở bên cô, Lý Tang Du cô thật sự không ghen tị chút nào sao?”

“Cô bây giờ có ghen tị không?”

Lông mày Lý Tang Du giãn ra, từ khi vào viện cô ấy vẫn luôn giữ vẻ mặt này, ánh mắt vẫn nhìn về phía giường bệnh khẽ nhếch môi anh đào hỏi một câu như thế.

Vu Thiến nắm chặt điện thoại, cô không hề có ý định trả lời câu hỏi ấy, nhưng trong lòng cô biết rõ, không thể không ghen tị rồi.

Không nghe thấy câu trả lời, Lý Uyển Khanh cũng không thấy khó chịu, vẫn nhẹ nhàng nói:”Ghen tuông có tác dụng không?”

Đã có lúc, cô cũng biết ghen, nhưng ghen tuông có ích lợi gì chứ? Thực tế cho cô biết rằng, không phải của cô thì dù có tranh giành cũng giành không được.

“Cô?” Đồng tử Vu Thiến bỗng nhiên mở to, không cẩn thận kêu lên, Lý Tang Du cô có ý gì?