Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 300




Chương 300

“Mọi người ra ngoài hết đi, để cô ấy yên tĩnh một mình.” Lục Dương cũng bất lực lắc đầu.

Ba Lý thần sắc nặng nề gật đầu, đưa Tiêu Hà đang khóc nức nở đi ra ngoài trước.

Lục Huyền Lâm ngồi kế bên Lý Uyển Khanh, ánh mắt đầy lo lắng, anh không muốn cứ vậy mà rời xa cô.

“Cháu ở đây với cô ấy.”

Anh nói với Lục Dương.

Lục Dương thở dài, vẫn là nên quay người đi ra, cho họ chút thời gian và không gian riêng tư.

Đảo mắt quanh cả căn phòng bệnh lớn này, chỉ còn mỗi hai người họ.

Lý Uyển Khanh quay đầu nhìn Lục Huyền Lâm, khẽ mỉm cười, đôi mắt trống rỗng.

“Anh rể, em ở một mình không sao mà, anh ra ngoài trước đi.”

“Sao anh có thể để em một mình được?” Ánh mắt Lục Huyền Lâm càng đau buồn: “Anh đánh mất em hai năm trời rồi, anh không muốn lập lại chuyện tương tự lần thứ hai.”

Anh đưa tay ra muốn nắm lấy Lý Uyển Khanh, nhưng Lý Uyển Khanh lại co người né tránh, kháng cự lại sự tiếp xúc của Lục Huyền Lâm.

Lý Uyển Khanh nước mắt lưng tròng, nghiêm túc nhìn Lục Huyền Lâm: “Những lời này, sau này đừng nói nữa, em sợ…”

“Em sợ gì? Vì sao không được nói?” Lục Huyền Lâm cao giọng mang theo chút tức giận. Khó khăn lắm Lý Uyển Khanh mới trở về, còn điều gì có thể ngăn cản họ chứ?

Lời này khiến mắt Lý Uyển Khanh đỏ hoe, cô thu người lại hơn, giống như một con nhím nhỏ vậy, đôi môi nhợt nhạt khẽ rung lên.

“Em sợ… chị sẽ hiểu lầm!”

Lục Huyền Lâm không cầm lòng nỗi nữa, anh cuối người xuống ôm con người nhỏ bé này vào lòng, bên tai lại vang lên những lời ngọt ngào mà họ đã từng.

“Sau khi kết hôn, anh không được thân mật quá mức với người con gái khác, em sẽ ghen đó.”

“Sẽ không đâu, trong mắt anh, trong lòng anh chỉ có duy nhất mỗi em thôi.”

Vậy mà từ bao giờ, họ nói chuyện với nhau lại phải dè dặt sợ người khác nghi ngờ?

Lục Huyền Lâm vuốt ve mái tóc dài của cô, trong đôi mắt đen chất chứa nỗi buồn, mang theo vẻ kiên định.

“Anh sẽ li hôn với cô ta, đừng sợ, chúng ta sẽ lại giống như lúc trước.”

“Nhưng mà…” Lý Uyển Khanh lầm bầm gì đó : “Còn chị…”

Lục Huyền Lâm vỗ về tấm lưng gầy của cô, hệt như đang vỗ về một đứa trẻ.

“Cứ giao cho anh, tất cả để anh lo, em chỉ cần lo tốt cho sức khỏe của bản thân, chuyện quá khứ không nhớ cũng không sao, chúng ta còn có tương lai mà.”

Tội lỗi của anh, nên để anh tự mình trả.

Ba Lý nhìn cảnh này từ ngoài cửa sổ, cau mày tím môi, vừa định đẩy cửa ra ngăn cản thì Tiêu Hà nắm chặt tay ông lại.

“Đừng đi, tôi không muốn Khanh vừa trở về, chuyện bị mất trí nhớ vẫn chưa ổn thì lại phát điên nữa.”

Giọng của Tiêu Hà có chút nghẹn ngào, nhưng ánh mắt lại rất kiên định, cô ta chính là một cô gái như vậy.

“Ít nhất cũng cho nó thời gian bình tĩnh lại, ông nhìn nó xem, qua hai năm rồi mà cái gì cũng không nhớ.”