Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 292




Chương 292

“Không rảnh, tôi vẫn còn đang sốt, lát nữa còn phải truyền dịch, cả người không còn sức lực, không thể nào ăn cơm, tối nay không thể đi được.”

Cô và Lục Huyền Lâm? Hôm qua bọn họ mới cãi nhau ầm ĩ, hôm nay đã cùng ăn cơm? Không thể nào.

Lý Tang Du cầm nĩa xiên táo, tốc độ ăn cũng không chậm, sắc mặt cũng coi như hồng hào, làm gì giống như yếu ớt như cô nói.

“Mợ chủ, chỉ ăn cơm tối mà thôi, nếu cô không đi, chỉ sợ tối nay Tổng giám đốc lại muốn thức đêm làm việc.”

Minh ở bên cạnh tận tình khuyên bảo, vì tổng giám đốc, đương nhiên càng vì bản thân.

Lý Tang Du dừng tay, khóe miệng cười lạnh nói: “Anh muốn khuyên tôi cũng phải hợp tình hợp lý, tôi không biết từ lúc nào mình lại quan trọng với Tổng giám đốc các anh như vậy đó?”

Anh ta nói thức đêm tăng ca mà cô cũng không đau lòng, không ngờ lại vô dụng.

“Chuyện này…..” Lúc này Minh cạn lời, nói Tổng giám đốc rất quan tâm đến mợ chủ cũng không đúng lắm.

“Anh trở về đi, ngày lễ tình nhân vốn cũng không phải dành cho tôi và anh ta.”

Lý Tang Du nhướng mình, lúc Minh nói ra thì cô không đặt chuyện này vào lòng.

Nhưng sao Minh có thể dễ dàng từ bỏ như vậy, kiên trì khuyên bảo Lý Tang Du, một lúc sau Lý Tang Du vẫn không đổi ý, anh ta lại gọt không ít trái cây.

Lý Tang Du nhìn anh ta nói đến khô miệng thì có chút mềm lòng, tỏ vẻ đường đường chính chính, tươi cười nói với anh ta: “Hôm nay cảm ơn anh đã đến thăm tôi, chẳng qua ngày lễ tình nhân gì đó, tôi không thể nào đồng ý.”

“Nhưng…” Vẻ mặt Minh đau khổ, lần đầu tiên cảm thấy mợ chủ khó nói chuyện như vậy.

“Tôi rất nghiêm túc, Tổng giám đốc các anh nhiều phụ nữ xung quanh như thế, sẽ không thiếu người ở bên cạnh vào ngày lễ tình nhân, cần gì phải kéo tôi vào.”

Lý Tang Du không phải đang ghen, cô không nghĩ ra rốt cuộc Lục Huyền Lâm đang có âm mưu gì, vì sao phải kéo cô tham gia ngày lễ tình nhân gì đó.

Minh cũng không nghe vào, sau đó im lặng một chút rồi ánh mắt sáng lên, anh ta cầm điện thoại qua một bên nhỏ giọng nói chuyện, khi anh ta quay lại thì giống như đã nắm chắc thắng lợi.

Anh ta chỉ vào điện thoại, nhíu mày nói: “Mợ chủ nghe điện thoại đi, ông cụ có chuyện muốn tìm cô.”

Lý Tang Du kinh ngạc nhìn anh ta một cái, sau đó nhận lấy điện thoại đặt bên tai.

“Ông nội?”

Ông cụ cười ha ha một tiếng, là giọng cười quen thuộc.

“Tang Du, tối nay cháu có rảnh hay không?”

Lý Tang Du chỉ cho rằng ông cụ muốn cô về nhà ăn cơm với mình nên trả lời một câu: “Có ạ, lát nữa cháu sẽ trở về ăn cơm với ông ạ.”

Ra tay trước sẽ chiếm được lợi thế, cứ như vậy, mình cũng có thể quang minh chính đại từ chối Minh.

Đáng tiếc ông cụ lại thở dài một tiếng: “Sao được chứ? Hôm nay không phải là ngày lễ tình nhân à, cháu ăn cơm với ông cụ này làm gì, ông đã nghe tên nhóc Minh nói rồi, không phải Lục Huyền Lâm đã hẹn với cháu sao?”

Thì ra anh ta kéo ông cụ làm người thuyết phục, Lý Tang Du trừng mắt nhìn Minh, cô đã quá chủ quan.

Minh xua tay, nhướng mày có chút tự mãn, anh đây không phải là chiến tranh không ngại lừa dối hay sao.