Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 280




Chương 280

Vì phòng ngừa tin tức lộ ra ngoài, Lục Huyền Lâm không còn cách nào khác, đành phải mời mẹ Lục tới hỗ trợ chăm sóc, anh chỉ ngủ ba bốn tiếng, sau đó rửa mặt sơ qua một chút rồi lái xe trở về công ty làm việc.

Mẹ Lục đến bệnh viện nhìn thấy Lý Tang Du đầu tiên cũng khiếp sợ, bà chưa tới có thiện cảm gì với Lý Tang Du, mà ngược lại, thỉnh thoảng bà còn cảm thấy cô không xứng làm một người con dâu.

Nhưng bây giờ nhìn người này cứ như vậy vô lực nằm trên giường bệnh, mẹ Lục cũng nổi lên lòng cảm thông, nhưng quan trọng hơn là, nếu chuyện này để ba mẹ hai bên biết được, vậy thì càng không thể cứu vãn rồi.

Đợi đến khi Lý Tang Du tỉnh lại, nhìn thấy người đầu tiên quả thật là mẹ Lục không thể nghi ngờ.

Cổ họng cô vừa chát vừa đau, cơ thể cũng không có chút sức lực nào, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt không có một chút máu, Lý Tang Du há miệng mơ hồ phát ra một âm tiết.

“Ừm… Ừm… Nước…”

Nhưng mà dùng hết sức lực để nói cũng không bằng tiếng gió thổi qua rèm cửa sổ xào xạc. Mẹ Lục nghe thấy trên giường bệnh có tiếng động nên cố ý quay đầu nhìn, đúng lúc phát hiện Lý Tang Du tỉnh lại.

“Coi như cô đã tỉnh rồi, cảm giác thế nào, có khỏe không?” Mẹ Lục ở ngay bên cạnh giường bệnh của cô, thấy cô tỉnh lại đương nhiên rất vui mừng.

Lý Tang Du yếu ớt không có sức lực đáp lại, chỉ lặp lại một câu khẩn cầu: “Tôi muốn uống… Nước.”

Từ sau khi xảy ra chuyện cô vẫn chưa được ăn uống gì, mẹ Lục hiểu ra, lập tức đứng dậy đến phòng khách nhỏ ở một bên, pha nước sôi để nguội với nước nóng rồi đưa đến bên giường.

Lý Tang Du cũng không nói nhiều, lập tức đặt tay mẹ Lục xuống để uống nước, mẹ Lục thấy cô uống nước rất hăng hái, sự lo lắng trong lòng cũng buông xuống rất nhiều.

“Chậm thôi, bác sĩ nói vừa tỉnh không thể cho con uống quá nhiều nước.” Giọng điệu bà thân mật, thế nhưng lại làm cho Lý Tang Du nhớ tới mẹ của mình.

Cô ngoan ngoãn gật đầu, Lý Tang Du vì suy nghĩ cho mình đương nhiên không dám uống nhiều, chỉ là để cho nước thấm môi mình rồi dừng lại.

Lúc nằm lại giường bệnh, ký ức phát sốt ngày đó bắt đầu tái hiện lại trong đầu cô, nhưng mà chỉ đến giây phút mình ngủ mê man thì dừng lại.

Mình được đưa vào phòng bệnh như thế nào, tại sao mẹ Lục lại ở đây, Lý Tang Du có ký ức mơ hồ nhưng thế nào cũng chắp vá không đầy đủ.

Mẹ Lục gọi bác sĩ đến kiểm tra triệu chứng cho cô, nghe bác sĩ nói đã không còn gì đáng ngại, trái tim bà mới hoàn toàn thả lỏng.

Đưa bác sĩ ra ngoài xong, mẹ Lục nhìn về phía con dâu mình, có phần lấy lòng hỏi: “Có muốn mẹ nấu cháo cho con không? Hay là con muốn ăn cái gì mẹ đi mua cho con.”

Lý Tang Du nửa ngồi trên giường bệnh mặt không chút cảm xúc lắc đầu, hiện tại trong dạ dày cô rất khó chịu, thật sự không có hứng thú gì với thức ăn.

Sắc mặt mẹ Lục có chút không đành lòng, nhưng hiện tại Lý Tang Du mới là quan trọng, chút chuyện nhỏ này bà cũng không thể so đo ở trong lòng.

“Tang Du,” Mẹ Lục nhẹ nhàng nắm lấy tay Lý Tang Du, vẻ mặt bắt đầu mềm lòng: “Con và Lục Huyền Lâm là vợ chồng, không tránh khỏi những tiếp xúc thân mật.”

Biểu cảm của Lý Tang Du vẫn không có thay đổi quá nhiều, chỉ chậm rãi nhíu mày, cô đảo mắt nhìn về phía mẹ Lục, nghiêm túc nói: “Mẹ cảm thấy anh ta đúng sao?”

“Không không không, đương nhiên không phải.” Mẹ Lục vội vàng phủ nhận: “Mẹ biết có thể có chỗ thằng bé làm không đúng, nhưng Tang Du, làm vợ của Lục Huyền Lâm, con có nghĩa vụ chứ…”

Mẹ Lục dừng một chút, không nói tiếp nữa.