Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 255




CHƯƠNG 255

Thái Vũ Hàng đau vội thả môi cô ra, còn chưa đã thèm mím mím môi: “Tôi đã nếm được mỹ vị độc nhất vô nhị trên thiên hạ.”

Mỹ vị cái tên khốn nhà anh.

Cô thì đang lo lắng chết đi được, còn anh ta lại rảnh rỗi ăn đậu hũ của cô ở đây.

Nghĩ đến đây, trong lòng Lý Tang Du không khỏi tức giận: “Mau cởi trói ra cho tôi, bằng không tôi sẽ tiêu diệt anh…”

Thái Vũ Hàng mặt không đổi sắc, vẫn dáng vẻ nheo mắt như cũ nhìn cô: “Tôi còn có thể nói chuyện ở đây với cô, cô phải cảm ơn đạo diễn của tôi đấy, trước đây tôi phải diễn một cảnh bị xe đụng, vì để diễn cho giống thật, tôi phải ngay thời khắc trước khi cái xe đụng vào tôi kịp thời né tránh, chỉ vì một giây này mà bọn tôi quay mất ba ngày trời đấy.”

“Vậy nên, hôm nay anh hoàn toàn nguyên vẹn tránh khỏi chiếc xe muốn đụng vào anh?”

“Ừm!” Lúc này Thái Vũ Hàng mới cởi dây trói trên người cô: “Bằng không, bây giờ tôi thật sự là một người đã chết rồi, sắp chết mà còn có thể hôn cô à?”

Anh còn có lý nữa!

Lý Tang Du chỉ có thể trừng mắt, không tìm được lời nào có thể nói lại anh ta.

Tuy nhiên, khi Thái Vũ Hàng đang cởi dây trói, cô nhìn thấy một mảng máu lớn trên khuỷu tay và ống tay áo của anh ta.

“Anh bị thương rồi.”

“Một vết thương nhỏ mà thôi.”

“Mau đến bệnh viện khử trùng đi, băng bó lại một chút.”

Thái Vũ Hàng nhăn mày: “NO!”

Lý Tang Du biết anh ta ghét nhất là đi bệnh viện, nhưng bây giờ là tình huống đặc biệt, không biết trên người anh ta có còn vết thương nào nữa hay không, chỉ có đi bệnh viện kiểm tra một lần, cô mới có thể an tâm được.

Nhưng thái độ của Thái Vũ Hàng lúc này khiến bầu không khí trong nháy mắt trở nên hơi cứng nhắc.

“Sao anh lại ghét đi bệnh viện đến vậy? Câu này Lý Tang Du muốn hỏi từ rất lâu rồi.

“Không liên quan đến cô”

Nói chuyện lại khiến rơi vào cục diện bế tắc.

Tính cách thay đổi thất thường của Thái Vũ Hàng khiến cô không cách nào thích ứng hoàn toàn được, nếu anh ta đã không thích bị hỏi vậy thì chỉ cần chuyển chủ đề là được rồi.

“Mấy ngày này lịch trình của anh rất dày, bây giờ bị thương, có ảnh hưởng gì không?” Đây là chuyện là Lý Tang Du cảm thấy rất có lỗi.

Vốn chuyện của cô không liên quan tới anh ta, bây giờ liên lụy cả anh ta vào, còn khiến cho anh ta bị thương, thế nào cũng sẽ khiến trong lòng cô cảm thấy áy náy.

Thái Vũ Hàng quay đầu nhìn cô: “Sao nào? Cô vẫn muốn bồi thường thiệt hại cho tôi à?”

“Ách…”

Trước mặt vị đại minh tinh này, tiền lương của cô ít đến đáng thương như muối bỏ biển, người ta lên sân khấu vài phút đã bằng mấy năm cô làm việc chăm chỉ rồi.

Bồi thường?

Mầy đời cũng đền không nổi.

“Còn đứng ở đây làm cái gì? Đợi đám người đó đến tìm cô à?” Thái Vũ Hàng đi về phía xe của mình.