Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 203




CHƯƠNG 203


Trên mặt cô Lưu lộ ra vẻ khó tin.


Có thể xuất hiện ở đây, còn được bao nhiêu người vây quanh như vậy, mặc dù mặc đồ giá rẻ nhưng chắc chắn là sau lưng có quan hệ.


Cô Lưu nhìn về phía nữ quản lý với ánh mắt thắc mắc.


“Cô Lưu, vị này chính là người của cậu Lục, cô tạm thời chớ nóng giận, tôi sẽ lập tức thông báo cho cậu Lục.” Nữ quản lý khôn khéo cỡ nào, nếu làm lớn chuyện này lên thì chẳng tốt cho ai cả, nhất là ở vị trí quản lý của mình, tới lúc đó vì một câu làm việc không thỏa đáng mà bị cho thôi việc thì mới gọi là oan uổng.


Mọi chuyện chỉ cần Lục Huyền Lâm ra mặt thì sẽ dễ xử lý.


“Lục Huyền Lâm?” Lúc này ánh mắt cô Lưu sáng lên nhìn Lý Tang Du: “Thật hay giả đấy? Người của anh ta? Người nào? Tình nhân? Bồ?” Lời nói đầy gai, chẳng chừa chỗ thoát.


Tất cả mọi người xung quanh đều đổi sắc mặt, rất sợ Lý Tang Du cãi vã với cô Lưu.


Cô Lưu là thiên kim nhà họ Lưu giàu có, nếu thật sự muốn tranh luận xem ai đúng ai sai, chắc chắn cô Lưu sẽ không phải bên chịu thiệt.


Trong lòng Lý Tang Du biết rõ mình còn lâu mới so được với cô tiểu thư ngang ngược trước mặt này, chỉ bĩu môi yên lặng chờ đợi.


Thật ra chính bản thân cô cũng không biết mình đang đợi cái gì, có thể là chờ một biện pháp có thể giải quyết vấn đề, cũng có thể là chờ một người có thể cứu được cô.


Ánh mắt Lý Tang Du trống rỗng nhìn về nơi xa, giống như đang nghĩ cách giải quyết, hoặc cũng có lẽ là đang muốn trốn tránh cái gì đó.


“Rốt cuộc là có thể giải quyết không hả? Đã bảo là gọi cậu Lục cơ mà, đâu rồi? Chắc không phải đây là một ả bồ bị bỏ rơi đấy chứ! Bày đặt sinh chuyện ở chỗ này! Lãng phí bao nhiêu thời gian của tôi như thế, tới lúc đó còn phải bồi thường phí tổn thất trong thời gian này cho tôi!” Cô Lưu chờ đợi đã hơi mất kiên nhẫn, bản thân đi ra ngoài dạo phố mua sắm lại đụng phải chuyện xui xẻo thế này, không giày vò Lý Tang Du một chút sao có thể hả giận.


Thời gian cứ trôi đi, Lục Huyền Lâm vẫn chưa xuất hiện, Lý Tang Du biết đây là chuyện nằm trong dự liệu, nhưng vẫn thấy hơi tủi thân.


Người đưa cô tới đây là anh, người cho cô hy vọng là anh, cuối cùng người khiến cô tuyệt vọng vẫn là anh.


“Không đền nổi thì làm theo luật đi, vì cái kẻ không biết liêm sỉ này mà lãng phí bao nhiêu thời gian như thế!” Chút kiên trì cuối cùng của cô Lưu cũng bị mài nhẵn: “Có chuyện gì thì tìm luật sư của tôi!”


Đương nhiên, số tiền này đối với cô Lưu thì chẳng đáng gì, nhưng cô ta lại khó chịu, một cô gái chả có thân phận gì dựa vào đâu mà hùng hồn khí thế trước mặt cô ta.


Thích giả vờ thảo mai à, vào tù rồi luật sư từ từ nói chuyện với cô.


Lý Tang Du nghe nói làm theo luật thì lập tức hoảng loạn, nhìn xung quanh tìm người có thể giúp đỡ như một đứa bé bị hoảng sợ.


Đột nhiên, một bóng dáng quen thuộc lọt vào trong mắt…


Quen thuộc đến mức ở giữa đám người, chỉ cần một cái liếc mắt đã có thể nhận ra.


Đó chẳng phải là…


Thời Nhiên Phong!


Sao anh đã trở về rồi? Về rồi cũng không nói cho cô biết…


Sao người ta lại phải nói cho cô biết chứ, cô cũng đâu có quan hệ gì với người ta?