Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 149




CHƯƠNG 149


A Minh tự giác khởi động xe, chậm rãi rời đi trước cửa công ty.


Bước vào cửa công ty, Lục Huyền Lâm quay đầu nhìn thoáng qua đuôi xe đang chạy đi. Vì sao lại công khai thân phận cô là vợ anh? Còn gì ngoài việc muốn triệt để đuổi hết mấy con ruồi không đầu kia.


Có điều, trước mặt mọi người nói rằng cô là vợ anh, lúc mọi người lộ ra ánh mắt hâm mộ ghen tị hận, anh đã có một cảm giác chưa từng có, rất vi diệu, cũng cảm thấy rất thoả mãn.





Khi xe còn một đoạn nữa đến biệt thự nhà họ Lục, Lý Tang Du yêu cầu A Minh dừng xe.


Dùng lý do muốn đi dạo một mình, đuổi A Minh đi.


Cô thật sự muốn đi dạo một mình một chút. Mỗi ngày liên tục xảy ra chuyện, khiến cho cô sức cùng lực kiệt. Bây giờ hiếm có được một lúc thư giãn, cô không muốn ở nhà, muốn một mình tự do nghênh ngang mà đi, suy nghĩ vu vơ.


Biệt thự nhà họ Lục ở gần biển, xung quanh ngoại trừ nhà họ Lục, hầu như không có một bóng người, cũng giúp cho khung cảnh trong không gian phạm vi trăm dặm gần đây lưu giữ được vẻ đẹp.


Đi bộ đến bờ biển, ngồi xuống một tảng đá ngầm, nhìn biển rộng bao la, tâm trạng Lý Tang Du cũng bình tĩnh trở lại.


Gió mát mang theo hương biển thổi cho mái tóc cô bay lất phất qua mặt, cô rất thích cảm giác này


Bờ biển này không giống với bờ biển mà lần trước cô “tự tử”, ở đây không có bãi cát, chỉ có đá ngầm, lại thuộc về tư nhân, nên không nhìn thấy bóng dáng của những người khác.


Trong lúc vô tình nhìn thoáng qua phía dưới, cô chợt phát hiện có một cái bóng xám ở chỗ đá ngầm khác.


Đó là một người!


Cô có thể khẳng định 100%.


Chẳng lẽ có người theo dõi?


Lý Tang Du lập tức đề cao cảnh giác, lặng lẽ đi về phía cái bóng kia.


Đúng là một người, một người đàn ông mặc đồ màu xám.


Người đàn ông này đứng trên đá ngầm, nhìn về phía biển rộng.


Nhìn bóng lưng hơi quen mắt, sau khi Lý Tang Du chậm rãi đến gần, mới phát hiện ra người này vậy mà lại là Thái Vũ Hàng.


Anh ta tới đây làm gì?


Đây là khu vực tư nhân, người bình thường không thể vào.


Trong lúc phân tâm, Lý Tang Du không chú ý viên đá xanh dưới chân mình, phát ra một tiếng “Bụp”.


Thái Vũ Hàng đang nhìn biển đột nhiên quay đầu, đối mặt với tầm mắt Lý Tang Du.


Lý Tang Du mới vừa nói, Thái Vũ Hàng quay đầu bước đi.


“Thái Vũ Hàng!”


Anh ta không dừng lại, tiếp tục đi.


“Tôi là quỷ sao? Thấy tôi là chạy?” Từ lần trước tạm biệt nhau ở quảng trường, đã có một khoảng thời gian không gặp lại anh ta, thậm chí ngay cả trên báo cũng không có tin về anh ta, anh ta đột nhiên im hơi biệt tích, như không tồn trên thế giới này.


Theo lý thuyết một ngôi sao đang nổi như vậy kiểu gì cũng nhiều việc, sao lại biến mất không dấu vết?


Lời của Lý Tang Du chỉ làm bước chân anh ta hơi ngừng một chút, nhưng vẫn không dừng lại.


“Bệnh dạ dày của anh khỏi chưa?”