Ba Lê Và Giày Bóng Rổ

Chương 63




Editor: Yuu
“Sở Mặc.” Vân Khê ngẩng đầu lên, nước mắt vẫn còn chưa khô, giọng nói cũng có chút khàn khàn: “Chúng ta vẫn có khả năng quay lại được sao?”

Trái tim cô vô cùng cay đắng, ngay cả cổ họng cũng nghẹn ứ lại, ngực cũng phát đau, như thể trái tim cô đang bị người khác siết chặt trong tay.

Sở Mặc đáp lại cô bằng một cái ôm thật chặt.

Những giọt nước rơi xuống từ hốc mắt được áo phông trắng trên người cậu hấp thụ, lưu lại một vệt tối màu.

Cậu đưa tay lên chạm vào mái tóc dài của cô, giọng nói trầm thấp mà tình cảm. Cậu nói với Vân Khê ở trong lòng: “Chúng ta lại bắt đầu lại lần nữa.”

“Anh lại theo đuổi em một lần nữa.”

——————————————————

“Này, Vân Khê.” Một giáo viên khác trong lớp dạy múa vỗ vai Vân Khê: “Chiếc xe bên ngoài lại tới lần nữa. Tới tìm cô sao?” Cô ấy chỉ chỉ ra ngoài cửa sổ: “Bọn trẻ vừa mới tan học đều vây quanh rồi.”

Vân Khê ngước mắt lên nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy một đám trẻ con đang vây xung quanh Sở Mặc, ríu rít nói cười không ngừng.

Cô vốn tưởng rằng Sở Mặc sẽ không kiên nhẫn mà tránh đi, hoặc là sẽ ngồi đợi ở trong xe. Nào ngờ, Sở Mặc lại trông rất kiên nhẫn, còn dỗ dành những đứa trẻ kia làm cho chúng cười vui vẻ.

“Được đó nha.” Giáo viên trong lớp dạy múa nói đùa: “Lúc này thoạt nhìn không tồi lắm, có cân nhắc sẽ phát triển lâu bền một chút không?” Cô ấy thấy rằng Vân Khê đã độc thân suốt mấy năm nay, bây giờ lại chẳng khác gì cây vạn tuế đang nở hoa, không chịu buông tha cho cô: “Lái một chiếc siêu xe, hào phóng, còn rất kiên nhẫn với đám trẻ con. Bây giờ không có nhiều người đàn ông như vậy đâu.”

“Cố gắng lên nha, Vân Khê.”

Vân Khê cầm ly nước lên uống một ngụm, trong lòng thầm nghĩ, nếu để người khác biết cô và Sở Mặc bảy năm trước đã bắt đầu ở bên nhau, chắc hẳn cằm của bọn họ đều rơi xuống đất.

Rõ ràng, thoạt nhìn cậu không phải người sẽ yêu ai đó lâu dài.

Sau khi đóng cửa sổ lại, Vân Khê xách túi xuất hiện trước mặt Sở Mặc.

Những đứa trẻ kia đều đã được ba mẹ đón đi, Sở Mặc buồn chán đứng một mình ở đó, tay trái cầm điếu thuốc, tay phải lướt tin tức trên điện thoại. Thỉnh thoảng có tin nhắn gửi tới điện thoại, cậu đều sẽ trả lời lại ngay lập tức.

“Rất bận sao?” Vân Khê giẫm lên những chiếc lá rụng, đi tới trước mặt Sở Mặc.

Sở Mặc lúc này mới nhận ra Vân Khê đã rời khỏi phòng học.

Cậu dập tắt điếu thuốc, phủi tàn thuốc lá trên người đi, sau đó mở cửa cho cô.

“Thời gian ở bên cạnh em thì vẫn phải có.” Sở Mặc mỉm cười thản nhiên, sau đó nhét điện thoại lại vào trong túi quần: “Đưa em đi ăn cơm.”

Cậu ngồi vào ghế điều khiển, đưa cho Vân Khê một ly đồ uống nóng: “Không thêm đường.” Cậu giải thích.

Vân Khê mỉm cười. Có một số thói quen, chỉ những người thật sự thích bạn mới chú ý tới.

Cho dù đã đi nhiều năm như vậy, cũng sẽ không quên.

“Chúng ta đi ăn cái gì vậy?” Vân Khê tò mò hỏi.

“Em muốn ăn cái gì?” Ngón tay thon dài của Sở Mặc gõ trên tay lái: “Đi ăn ở một nhà hàng tư nhân được không? Ở phía Bắc.”

Vừa lúc ăn xong có thể tiện đường đưa Vân Khê về nhà.

Vân Khê hơi cau mày: “Không muốn ăn.” Chắc chắn sẽ đưa cô đi ăn món gì đó thanh đạm. Mùa đông sắp bắt đầu rồi, cô muốn ăn gì đó cay cay.

Nhưng…

Cô đột nhiên nhớ tới Sở Mặc không thể ăn cay.

“Đi ăn lẩu đi, gọi lẩu uyên ương.” Cô nhìn Sở Mặc đầy vẻ mong đợi: “Anh ăn nồi suông, em ăn nồi cay, được không?” Nghe nói ở phía Bắc mới khai trương một nhà hàng lẩu mới, không biết tới đó có phải xếp hàng hay không.

Sở Mặc cúi người hạ thấp âm lượng xuống. Cậu có chút kinh ngạc mà nhướng mày, hỏi: “Tại sao anh lại ăn nồi suông?”

Không phải vì cô là người miền Nam cho nên mới không ăn hết nồi cay sao.

“Không phải anh không ăn được đồ cay sao?” Vân Khê thấy có chút khó hiểu: “Mỗi lần ăn cơm đều không ăn cay.”

Sở Mặc mỉm cười, đôi mắt ẩn sau cặp kính râm không thể che giấu được ý cười: “Anh có thể ăn cay. Người không thể ăn cay là em đó, Hứa Vân Khê.” Cậu cong môi cười vui vẻ: “Lúc học trung học, là ai mỗi lần ăn cơm đều không ăn bất kỳ món cay nào. Đến cả món khoai tây xào mà dính chút ớt cũng đều phải gạt hết ớt ra mới ăn chứ.”

Đó là lý do vì sao cậu luôn gọi món không cay mỗi lần đưa cô đi ăn.

Không phải bởi vì cậu không thể ăn cay, mà là cậu quan tâm đến khẩu vị của cô và từ bỏ thức ăn cay.

Lúc đầu, Vân Khê có chút thất thần, rồi sau đó, sự cảm động trào dâng lên từng đợt trong tim cô, giống như bất chợp gặp những bông hoa mùa xuân trong những ngày đông giá rét dưới âm ba mươi độ, cứ như vậy mà quay cuồng trong lòng cô.

“Vậy…” Vân Khê suy nghĩ một lúc: “Anh có thể ăn cay không?”

Sở Mặc gật đầu, xem như là đáp lại.

“Em cũng có thể ăn cay. Lúc học đại học ở miền Bắc, em đã ăn thức ăn cay mỗi ngày.” Vân Khê nói: “Nhưng mà cũng không thể ăn thức ăn quá cay, chỉ hơi cay một chút.”

Không phải bỏ thức ăn cay vì em, lời này Vân Khê đã không nói ra.

Sở Mặc nói “Ừ”.

“Vậy ăn lẩu đi.” Sở Mặc quay đầu xe, đưa cô đi theo một phương hướng khác: “Nhà Đàm Thiên mới khai trương, nghe người khác nói cũng không tệ lắm, đưa em tới ăn thử.” Sở Mặc giải thích.

Vân Khê không ý kiến gì.

Khi đến nhà hàng, cô mới phát hiện ra mặc dù đang là giữa trưa nhưng vẫn có một hàng dài người xếp hàng.

Sở Mặc nghiêng người, dư lại một chỗ trống cho Vân Khê, để cho Vân Khê đứng phía trước cậu, tránh mọi người ra vào ở cửa. Cậu lấy điện thoại ra gọi cho Đàm Thiên, không bao lâu sau, liền có một chỗ trống.

Là một căn phòng lớn.

“Không cần phải ăn ở một nơi lớn như vậy đâu.” Vân Khê nhỏ giọng nói thầm. Phải biết rằng bên ngoài có rất nhiều người đang xếp hàng chờ.

Sở Mặc có chút bất lực, nói: “Có lẽ sẽ có vài người nữa tới ngay lập tức, đều là những người em quen, có để ý không?”

Nhìn bộ dạng cậu, nếu Vân Khê nói ra hai chữ “Để ý”, sợ là Sở Mặc sẽ lập tức mang cô đi chạy lấy người.

“Ai vậy?” Vân Khê cởi chiếc áo khoác len bên ngoài ra. Sở Mặc đón lấy áo khoác của Vân Khê rồi treo lên móc áo cho cô: “Chẳng lẽ là Đàm Thiên và Vương Kiêu Dương sao?”

Những người mà Vân Khê quen cũng chỉ có bọn họ.

“Ừ.” Sở Mặc gật đầu: “Còn có bạn ngồi cùng bàn của em, Lâm Manh Manh. À đúng rồi, còn có cô bạn thân tên Trần Nhân của em nữa.” Hội bạn cùng lớp đã giúp cậu rất nhiều, cậu còn chưa có cơ hội cảm tạ bọn họ.

Không lâu sau đó, cánh cửa được mở ra.

“Vân Khê.” Lâm Manh Manh đã lâu không gặp, mỉm cười đẩy cửa vào gọi lớn tên Vân Khê: “Đã lâu không gặp.”

Lâm Manh Manh mặc một chiếc áo len cao cổ màu đen, bên ngoài là chiếc khoác màu xám đậm dài đến mắt cá chân. Trên tay cô ấy là một chiếc túi xách siêu lớn, mái tóc cũng đã được cắt ngắn, vừa nhìn đã nhận ra đây chính là phong thái của một mỹ nhân đô thị.

“Lâu lắm mới gặp cậu.” Vân Khê gật đầu, mỉm cười nói: “Đại luật sư, muốn mời cậu đi ăn cơm cũng không hẹn được.”

Lâm Manh Manh giờ đã trở thành một luật sự dân sự nổi tiếng, những vụ án mà cô ấy tiếp nhận xếp hàng dài đến ngoài cổng núi. Ngày thường bận rộn không thể thấy người, vậy mà hôm nay lại may mắn có thể gặp gỡ.

“Này.” Lâm Manh Manh đưa cái túi trong tay cho Đàm Thiên, cô ấy cười ngồi xuống bên tay phải Vân Khê: “Tớ bận như nào không phải là cậu không biết. Buổi trưa Đàm Thiên tới đón tớ đi ăn cơm, nói các cậu vừa lúc cũng muốn ăn lẩu, chúng tớ còn gọi cả Trần Nhân tới nữa.”

Nhân tiện, Vương Kiêu Dương cũng tới đây để tống tiền.

Mọi người hiếm có thời gian có thể tụ tập lại với nhau, vậy mà giờ lại tụ tập đông đủ như vậy.

“Gọi món đi, ông chủ.” Đàm Thiên đưa thực đơn trên tay cho Sở Mặc: “Tao còn tưởng mày về nước thì anh em chúng ta có thể thường xuyên tụ tập với nhau. Nào ngờ mày mỗi ngày đều xuất quỷ nhập thần. Hóa ra là theo đuổi Vân Khê của chúng ta sao, đến cả anh em cũng quên.”

Đàm Thiên đứng dậy rót một cốc bia cho Sở Mặc. Chất lỏng vàng nhạt rơi xuống trong ly, Vân Khê liếc nhìn, không nói lời nào.

Sở Mặc lại ngầm hiểu.

Cậu không uống cốc bia mà Đàm Thiên vừa rót, chỉ nói: “Lái xe tới, uống rượu không tiện lắm.” Đàm Thiên lập túc hiểu ý, nhân tiện nhìn sang Vân Khê ở bên cạnh, lập tức cười nói: “Ai, nhiều năm như vậy, cái gì cũng đều thay đổi.”

“Chỉ có Tiểu Thiên Nga của chúng ta là không thay đổi, vẫn có thể ăn thịt đại ca của chúng ta.”

Nhưng Lâm Manh Manh ngồi bên cạnh Vân Khê lại cười khẩy, nói: “Phải không?”

Giọng nói trầm thấp của cô ấy khiến Đàm Thiên lập tức ớn lạnh. Cậu ta lập tức đặt chai rượu xuống, nói: “Tôi cũng không thay đổi, tôi vẫn sợ vợ mình.”

Sự căng thẳng của cậu ta làm Vân Khê thấy buồn cười.

“Không ngờ cuối cùng hai người lại ở bên nhau.” Vân Khê nói.

Sở Mặc đặt một tay lên lưng ghế của Vân Khê, cậu cong môi, không nói gì.

“Ồ, đúng vậy.” Đàm Thiên chạm vào gáy mình, có chút ngượng ngùng, nói: “Cái duyên phận này đúng là không thể tả nổi.”

Bảy năm trước, ai có thể nghĩ đến, người yêu thích sự tự do như Đàm Thiên lại đi thích SB thối là Lâm Manh Manh, cái người mà quản cậu ta rất chặt, cái người đã bá chiếm top 10 suốt những năm đi học chứ.

Cho nên, duyên số thật sự chính là cái vòng tròn, không ai có thể nói trước về nó.

Đó là lý do tại sao Sở Mặc và Vân Khê đã đi rất xa lại trở về vòng tròn đấy một lần nữa.

Thật tốt.

“Hai người bắt đầu từ khi nào vậy?” Trần Nhân đang gắp thức ăn, hỏi.

Hai đương sự đều không hé răng nửa lời.

Ngược lại, Sở Mặc ngồi bên cạnh nãy giờ không nói gì lại mở miệng, nói: “Hình như là vào lúc học trung học, vương bát khán lục đậu (*).

(*) Vương bát khán lục đậu: Rùa nhìn hạt đậu xanh, ý chỉ hai người tâm đầu ý hợp nhìn thấy nhau, vì mắt rùa cũng tròn tròn, lại có viền màu xanh giống hạt đậu (Nguồn: Thuật ngữ trong ngôn tình).

Trần Nhân nghe Sở Mặc nói vậy, không thể nhịn được mà bật cười lớn.

Lúc sau, cô ấy mới phản ứng lại, vội vàng dừng cười.

Vân Khê thậm chí còn ngạc nhiên hơn: “Lúc học trung học?”

Khi đó, Lâm Manh Manh và Đàm Thiên… Mỗi ngày đều như kẻ thù không đội trời chung của nhau.

Cậu đuổi tôi đánh, gà bay chó sủa.

“Ha ha.” Đàm Thiên gãi cái gáy, đỏ mặt cười: “Đại ca nói cũng đúng. Đúng thật là lúc đó có ý tứ với Manh Manh, nhưng… Khi đó không phải nên đặt việc học tập lên hàng đầu sao.”

Nói giống như mọi người đều sẽ tin lời này.

“Thôi, nói chuyện của hai người đi.” Đàm Thiên hếch cằm, nói với Vân Khê.

“Chúng tôi á?” Vân Khê đang gắp một miếng khoai tây từ trong nồi lên, bỏ vào trong miệng. Nào ngờ miếng khoai tây đó quá nóng, làm miệng cô sưng đỏ lên.

Sở Mặc ngồi bên cạnh rót cho cô một cốc sữa đậu nành, lặng lẽ đưa qua.

“Tao đang theo đuổi Hứa Vân Khê một lần nữa.” Không đợi Vân Khê lên tiếng, Sở Mặc đã mở miệng nói trước.

Mọi người trong phòng đều yên lặng.

Chỉ có cái nồi hơi đang sôi ùng ục, từng đợt khói trắng bay lên không trung, khiến mọi người đều cảm thấy khô nóng.

“Theo đuổi một lần nữa?” Hàm dưới của Đàm Thiên như bị trật khớp: “Tao còn cho rằng hai người đã…” Lời còn chưa nói xong, chân của cậu ta đã bị Lâm Manh Manh mạnh bạo dẫm vào.

Câu chuyện lập tức bị cắt ngang.

“Theo đuổi một lần nữa vui vẻ.” Trần Nhân cắn một miếng thịt bò mềm, vui vẻ nói: “Hưởng thụ bộ dạng làm trâu làm ngựa của một thằng đàn ông, thật tốt.”

Lại được trở thành nữ hoàng một lần nữa, có gì không tốt chứ.

Vân Khê mím môi, khẽ mỉm cười.

Mặc dù thời gian đang lặng lẽ trôi qua, nhưng có một số người và một số thứ chưa bao giờ thay đổi.

Chẳng hạn như vòng đi vòng lại, cuối cùng bên mình vẫn là những người này, và họ chưa bao giờ thay đổi.

“Đúng vậy.” Lâm Manh Manh cầm lấy chén rượu mà Đàm Thiên đang định uống, một hơi uống cạn sạch, Đàm Thiên cản cũng không được: “Theo đuổi một lần nữa thật tuyệt.” Ánh mắt của Lâm Manh Manh có chút mê ly: “Nếu có thể ngủ một giấc, một lần nữa trở lại bảy năm trước, tớ vẫn ngồi bên cạnh Vân Khê, sau đó học hành chăm chỉ, tham gia kỳ thi tuyển đại học lần nữa, lại ngồi điền nguyện vọng. Nói không chừng, tớ sẽ đi làm bác sĩ.”

Không làm luật sự, làm một người bác sĩ cứu chữa cho những người bị thương.

Cũng khá tốt.

“Manh Manh, em say rồi.” Đàm Thiên lấy chén rượu ra khỏi tay Lâm Manh Manh, nhưng Lâm Manh Manh lại nắm chặt nó trong tay, không cho Đàm Thiên lấy đi.

“Để em uống một chút, hôm nay khó lắm mới gặp được Vân Khê.” Cô ấy cầm chặt, không cho Đàm Thiên bất cứ cơ hội nào để lấy nó ra.

Hai người đều giằng co với nhau.

Vân Khê cũng cầm lấy chén rượu mà Đàm Thiên rót cho Sở Mặc lúc nãy, cũng một hơi uống cạn sạch.

Động tác nhanh đến nỗi Sở Mặc cũng không kịp phản ứng lại.

Cô uống xong, gương mặt có chút phiếm hồng, nói với Lâm Manh Manh: “Đúng vậy, nếu có thể bắt đầu lại thì tốt.”

“Nếu ngày đó, em dũng cảm một chút, chạy nhanh hơn một chút, có lẽ sẽ đuổi kịp chuyến bay của anh.” Cô xoay người, lần đầu tiên nói với Sở Mặc những lời từ trong đáy lòng: “Sở Mặc, ngày anh đi, thật ra em đã tới sân bay.”

“Trên đường xảy ra ùn tắc, em không thể tới kịp được.” Cô mỉm cười, nhưng nụ cười lại tràn ngập sự chua xót hơn là niềm vui: “Toàn bộ đường cao tốc đều bị chặn lại bởi những chiếc xe đỗ thành hàng dài. Vì vậy em đã xuống xe, chạy một mạch tới tìm anh.”

“Em đã chạy, đã chạy, chạy đến khi em nghĩ mình không thể chạy được nữa, nhưng em vẫn chạy.” Vân Khê bị lóa mắt bởi rượu: “Có xe nhấn còi với em, em cũng không quan tâm. Bởi vì em sợ nếu mình dừng lại, thì em thật sự sẽ không còn gặp lại anh nữa.”

“Nhưng cuối cùng, em cũng không thể gặp được anh.” Cô ngây ngốc mỉm cười, nhìn Sở Mặc trước mắt dần biến thành hai người, ba người, bốn người… “Nhưng, vẫn may mắn là chúng ta có thể làm lại, Sở Mặc.”

“Cũng may anh đã trở lại.”

Thật tốt.

Chúng ta còn có thể bắt đầu lại lần nữa.