Ba Lê Và Giày Bóng Rổ

Chương 36




Editor: Yuu
“Bác sĩ, thế nào rồi?” Sở Mặc nhìn chằm chằm bác sĩ trong phòng cấp cứu, trong mắt tràn ngập sự lo lắng.

Bác sĩ liếc mắt nhìn Sở Mặc vóc dáng cao gầy ở trước mặt, lại nhìn Vân Khê đang ngồi ở trên ghế, buông lời trêu chọc: “Chàng trai trẻ, cậu quan tâm đến bạn gái như vậy sao.”

Vân Khê nghe vậy lập tức muốn mở miệng giải thích mối quan hệ của hai người, nhưng Sở Mặc lại vươn tay ra trước xoa xoa đầu Vân Khê. Cậu mỉm cười, giương giọng: “Đúng ạ, vất vả lắm mới theo đuổi được, đương nhiên là phải giữ chặt trong lòng bàn tay rồi.”

Trong lúc nói, lông mày khẽ chuyển động, thần sắc đều là sự sủng nịnh.

Bác sĩ mỉm cười, anh ta dùng ngón trỏ nhấn vào con chuột: “Không sao hết, mấy ngày tới ở nhà tĩnh dưỡng, sau này chú ý tác động lực vào nó ít thôi, thuốc đã được kê đơn, cần bôi ba lần một ngày vào vết thương…”

Bác sĩ cẩn thận dặn dò những việc cần chú ý. Sở Mặc đứng ở bên cạnh bác sĩ nhíu mày lại rồi gật đầu, còn lấy điện thoại mở bản ghi nhớ ra để ghi chú lại những điểm mấu chốt.

So với người bệnh là cô còn quan tâm tới vấn đề này nhiều hơn.

Nói không cảm động thì là nói dối. Cô chỉ là không nghĩ tới chuyện cô cho rằng cậu thích cô chỉ là hứng thú nhất thời, lại không dự đoán trước được, tình cảm của cậu lại sâu đậm đến như vậy.

Sau khi nghe bác sĩ hướng dẫn xong, Vân Khê định cúi xuống đi giày lại. Sở Mặc thấy được liền bế cô ôm vào trong lòng.

Chóp mũi đều là mùi hormone nam tính từ trên cơ thể cậu.

Bác sĩ thấy vậy, càng thêm trêu chọc: “Bây giờ người trẻ tuổi đều lãng mạn như vậy sao, động một cái là ôm nhau. Ở cuối hành lang có xe lăn cho thuê, cậu đưa cô bé ngồi xuống ghế ở ngoài hành lang, sau đó chạy nhanh đi thuê một cái xe lăn đi.”

“Còn nữa, nhớ phải mua thêm một cái nạng để tiện cho việc đi lại.” Bác sĩ nói thêm.

“A?” Vân Khê nghe xong không khỏi ngạc nhiên: “Nhất định phải dùng tới nạng sao?” Trông có vẻ thú vị.

Vân Khê dường như đã dự đoán trước, sự xuất hiện trước mặt mọi người lần này của Sở Mặc chắc chắn sẽ bị đồn đại nhanh chóng giống như mũi tên rời khỏi dây cung.

Thật sự không biết khi đến trường học, người khác sẽ lên án chỉ trích cô như thế nào nữa.

Sở Mặc nghiêng đầu nhìn Vân Khê, sau đó nhìn bác sĩ, môi mỏng thốt ra một câu: “Không cần mang nạng.”

“Có tôi ở đây là đủ rồi.”

Thẳng đến khi Vân Khê được Sở Mặc ôm trong lòng, nhận được sự chú ý của mọi tầng lớp người trong bệnh viện, Vân Khê rốt cuộc cũng hiểu được câu nói của Sở Mặc “Có tôi ở đây là đủ rồi”.

Xe lăn không cần đến, có cậu ở đây.

Như vậy là đủ rồi.

Sở Mặc đặt Vân Khê xuống xe lăn sau khi lấy thuốc xong.

Cậu quỳ một gối xuống, cẩn thận dùng ngón tay thon dài mở nắp bình thuốc ra.

Mùi thuốc khử trùng trong không khí hòa lẫn với mùi thuốc cay nồng, nhưng đôi mắt cậu vẫn không chớp lấy một lần.

“Đau không?” Cậu dùng bông gòn chấm một chút thuốc mỡ màu xanh đậm bôi lên mắt cá chân sưng to của cô: “Đau thì nói với anh.” Nói xong, động tác của cậu càng thêm nhẹ nhàng hơn.

Vân Khê nhoẻn miệng cười, cô đưa tay gạt mái tóc dài ra sau tai, lắc đầu, nói: “Không quá đau.”

Ít nhất không có sự đau đớn của việc phải kéo dãn chân thường ngày để cho cơ thể linh hoạt hơn.

Cô khẽ mỉm cười với cậu, đôi mắt nheo lại thành hình trăng non, mái tóc xoăn dài của cô bị gió thổi tung, uốn lượn thành những đường cong trên không trung.

Sở Mặc bỏ miếng bông gòn trong tay xuống, dùng lòng tay mềm mại của mình chậm rãi xoa bóp lên vết thương của cô.

Như vậy thuốc mới thẩm thấu được.

“Này, không cần phải như vậy đâu.” Vân Khê cảm thấy mắt cá chân có chút ngứa, còn có thể cảm nhận được độ ấm trong lòng bàn tay cậu.

Cô có chút xấu hổ, muốn thu những ngón chân của mình lại.

“Đừng nhúc nhích.” Bàn tay trái của Sở Mặc siết chặt lấy mu bàn chân của Vân Khê để cô không thể rút lại được: “Để anh xoa giúp em.” Nói xong còn tăng thêm lực của bàn tay.

Nơi mắt cá chân bị sưng lên được cậu xoa bóp dần trở nên nóng bỏng. Động tác như vậy không chỉ giúp cho thuốc được thẩm thấu dễ dàng, mà hơn hết nữa, cậu muốn làm tan máu bầm dưới làn da của cô.

“Không, không cần đâu.” Gương mặt trắng nõn của Vân Khê được trang điểm vô cùng tinh xảo, cũng không biết bởi vì nóng hay là ngại ngùng, gương mặt đều ửng hồng lên: “Tự tôi làm cũng được.”

“Em với không tới.” Sở Mặc từ chối: “Tay quá ngắn.” Cậu mở miệng, trêu chọc cô.

“Ngắn ở đâu chứ.” Cô chu miệng lên, vươn tay ra. Dưới ánh đèn của bệnh viện, hừm, rõ ràng là rất thon dài mà.

Cho nên ngắn ở đâu chứ.

Sở Mặc nhướng mày, nhìn cô một cái.

“Cứ ngồi ở đó, ngoan.” Nói xong lại cúi đầu, động tác tay cũng tăng thêm.

Ánh mắt vô cùng nghiêm túc.

Vân Khê nghe xong, lập tức ngồi yên không nói gì.

Tại sao, tại sao lại quyến rũ như vậy chứ. Cô không khỏi phồng má lên, dùng đầu lưỡi đẩy hàm trên, thật sự phạm quy mà.

Nhưng mà rất đẹp trai, còn muốn hôn nữa. Trong lòng cô toàn những suy nghĩ miên man không có mục tiêu.

Vết bầm tím từ từ tan biến, Sở Mặc thu lại lực trên tay, cậu hỏi cô: “Thấy thế nào? Có khá hơn chút nào không?”

Vân Khê gật đầu, thành thật nói: “Tốt hơn nhiều rồi.”

Chỉ cần không tác động lực lên bàn chân, toàn bộ vết thương cũng không không cảm thấy đau nữa.

Lúc này Sở Mặc với vừa lòng. Cậu dùng khăn giấy lau đi phần còn lại của thuốc mỡ trên tay, sau đó thuận tay ném khăn giấy vào trong thùng rác: “Đi thôi.” Cậu đẩy chiếc xe lăn của cô đi ở trên hành lang bệnh viện.

Vân Khê ngẩng đầu, dưới ánh đèn, cô có thể nhìn thấy cái cằm kiên nghị của cậu, còn có chiếc mũi thẳng cùng làn môi mỏng.

Chỉ có biểu cảm là mờ nhạt.

“Đẹp sao.” Giọng nói trêu chọc của cậu vang lên trên đỉnh đầu: “Có phải cảm thấy bạn trai em rất đẹp trai đúng không?”

Vân Khê giơ tay lên, vô thức chạm vào cái cằm nhọn của cậu, giống như đang trêu chọc một con mèo đen kiêu ngạo và lười biếng. Nghĩ đến đây, cô nói rất nhẹ: “Còn không phải là bạn trai.”

“Có lẽ chỉ là một cái lốp xe dự phòng thôi.” Cô trêu chọc cậu.

Rõ ràng đã nói tốt nghiệp trung học xong mới có thể ở bên nhau mà.

Sở Mặc sau khi nghe xong nhất thời nghẹn lời, gương mặt có hơi trầm xuống.

Cậu hừ nhẹ một tiếng.

Đột nhiên, cậu tăng tốc bước chân bên dưới, toàn bộ chiếc xe lăn đều như bay trên hành lang bệnh viện. Vân Khê không thể không nắm lấy tay vịn ở hai bên xe lăn, trong lòng vô cùng khẩn trương: “Sở Mặc ——”

“Cậu mau dừng lại đi.” Cô lập tức dịu lại, cầu xin cậu.

Tốc độ quay tròn của bánh xe lăn không dừng lại, ngược lại còn trở nên nhanh hơn, cuối cùng khi chiếc xe lăn sắp chạm vào kính cửa.

Vân Khê nhắm chặt hai mắt lại, sợ hãi đến nỗi lông mi trên mí mắt đều run rẩy:

“Đúng, cậu là bạn trai tôi ——”

Cuối cùng cô cũng thừa nhận, nói lớn tiếng ra.

Cuối cùng chiếc xe lăn cũng dừng lại đột ngột trước cửa kính.

Sợ bóng sợ gió (*) một hồi.

(*) Sợ bóng sợ gió: (“Ngô ngưu suyễn nguyệt”, trâu nước Ngô nhìn thấy trăng mà thở hổn hển) dùng để ví von con người khi nhìn thấy một cái gì đó tương tự thứ mà bản thân sợ hãi sẽ nảy sinh nỗi sợ hãi lớn trong lòng (Nguồn: chanhkien.org)

Vân Khê không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng sắc mặt Sở Mặc lại không chuyển biến tốt đẹp chút nào, vẫn là sắc mặt lạnh lùng như cũ, quai hàm căng chặt, sườn mặt ảm đạm, đôi mắt đều là băng lạnh.

Vân Khê im lặng như ve sầu mùa đông.

Ở bãi đỗ xe.

“Này.” Vân Khê không khỏi giật giật ống tay áo sơ mi của Sở Mặc: “Đừng nóng giận mà, bạn, trai.” Giọng nói của cô tràn đầy ý vị làm nũng.

Sở Mặc cúi đầu, nhìn Vân Khê.

“Hử? Biết sai chưa?” Gương mặt đang căng chặt của cậu rốt cuộc cũng có dấu hiệu buông lỏng.

Vân Khê gật đầu.

“Là bạn trai hay vẫn là lốp xe dự phòng?”

“Là bạn trai.”

“Có thích anh hay không?”

“Thích.”

“Em là của anh.”

“Hứa Vân Khê, vĩnh viễn đều là của anh.”

Ngữ khí vô cùng kiên định.

Cậu lẩm bẩm trong miệng, giống như một loại rượu vang đỏ với vị ngọt ngào, đôi mắt đen sâu thẳm của cậu nhìn thẳng vào Vân Khê đang ngồi trên xe lăn.

Trong mắt cậu, cậu thấy mái tóc dài, dày như rong biển rải rác ở sau đầu cô. Váy múa màu đen làm nổi bật lên làn da trắng bóc của cô, thật đẹp. Hôm nay cô còn trang điểm nhẹ, làn da như được bôi lên một lớp bưởi mật ong. Đôi môi anh đào có màu đỏ diễm lệ. Vừa cúi đầu là có thể ngửi thấy mùi thơm tỏa ra trên mái tóc cô.

Đôi mắt cậu không thể không sâu hơn. Cậu lấy chìa khóa xe ra, đưa cho cô, nói: “Mở cốp xe ra đi.”

Cô ngoan ngoãn ấn nút trên chìa khóa xe.

Đập vào mắt chính là một rừng hoa calla lily trắng trong cốp xe.

Hương thơm ngào ngạt xông vào khoang mũi.

Không phải là một bó, mà là toàn bộ cốp xe đều là hoa.

“Tặng em đó, Tiểu Thiên Nga.” Cậu nghiêng người dựa vào bên cạnh xe, dùng ngón tay chỉ vào những bông hoa tươi bên trong cốp xe. Chiếc khuyên tai màu bạc trên tai tỏa sáng một cách lạ thường. Không chỉ có thể, cô còn nhìn thấy trên ngón áp út của cậu có đeo một chiếc nhẫn.

Đều cùng chất liệu và màu sắc với chiếc khuyên tai trên tai.

Cậu cúi người ghé vào bên tai cô, thì thầm: “Tiểu Thiên Nga, hạnh phúc sao.”

Phải đi khắp thành phố mới có thể tìm được calla lily.

Tặng nó cho em, để anh có thể lưu giữ sự chung thủy và hồn nhiên của em.

Sau đó, cậu đưa cho cô một chiếc một hộp màu trắng.

“Bên trong là gì vậy?” Cô vô thức hỏi.

Cậu đặt ngón trỏ lên môi mình, khẽ “suỵt” một tiếng: “Mở nó ra đi.” Cậu nói.

Tim Vân Khê đập càng nhanh hơn.

Cô mở cái hộp ra.

Là một chiếc vòng cổ.

Chính xác hơn mà nói, là một chiếc vòng cổ được xuyên qua một chiếc nhẫn.

Mà chiếc nhẫn kia lại giống như đúc với chiếc nhẫn cậu đeo ở trên ngón áp út.

Vân Khê vươn tay ra cầm lấy chiếc nhẫn, chỉ thấy bên trong chiếc nhẫn được khắc tên viết tắt của hai người bọn họ.

CM&XYX.

Trong lòng không khỏi rung động, trái tim giống như là bị người khác nắm lấy. Mà sự hạnh phúc và cảm xúc ngọt ngào dường như bùng nổ mạnh từ tận trong đáy lòng, bao phủ toàn bộ người cô.

Tình yêu khiến người ta mù quáng.

Cũng làm người ta cuồng si và quyến luyến.

Có lẽ cô chính là như vậy.

Thích cậu, thích vô cùng, cam tâm tình nguyện trở thành Tiểu Thiên Nga của cậu cả đời.

“Thích không?” Giọng nói khàn khàn của cậu vang lên bên tai cô. Cậu cúi người xuống, với lấy sợi dây chuyền trong hộp: “Giúp em đeo nó lên.” Cậu vén mái tóc dài của cô ra.

“Tắm rửa cũng không thể cởi nó ra.” Cậu bá đạo nói: “Dây chuyền và nhẫn đều là bạch kim, sẽ không bị rỉ sét, gặp nước cũng không sợ. Cho nên em có thể mang nó bên mình bất cứ lúc nào.”

“Cũng giống như anh, vĩnh viễn tồn tại bên cạnh em.”

Đôi mắt nghiêm túc và kiên trì của cậu rơi vào trong mắt cô, cùng với sự kiên định và khao khát chưa từng thấy trước đây.

“Hứa Vân Khê, em là của anh.”

“Vĩnh viễn là của anh.”

“Vì vậy, vĩnh viễn không được rời khỏi anh.”

Lời nói của cậu bá đạo mà lại bướng bỉnh, giống như một đứa trẻ ích kỷ muốn bá chiếm món đồ chơi mà nó yêu quý nhất, sợ người khác thèm muốn, chỉ muốn giấu cô đi, giấu đến một nơi mà không ai có thể nhìn thấy được, chỉ có thể để cậu chậm rãi thưởng thức, chậm rãi nếm hương vị của nó, chậm rãi sa vào trong đó.

Chỉ muốn chìm đắm vào trong mái tóc dài của cô như vậy.

Nghĩ đến đây, cậu hơi cúi người về phía trước, bóng cậu rơi xuống trên người Vân Khê, đầu ngón tay ấm áp vuốt ve đôi môi đỏ của cô, hơi dùng sức một chút dùng khăn giấy lau sạch son môi trên môi cô đi.

Cho đến khi lộ ra sắc môi hồng hào của riêng cô mới thôi.

“Về sau không được đánh son nữa.” Đôi mắt cậu dần trở nên u ám, ánh mắt dừng trên môi cô. Đã không còn son môi nữa, mang theo một màu hồng nhạt khỏe mạnh.

Cô vô thức bĩu môi: “Tại sao?” Cô không hiểu, rõ ràng son môi có thể làm tăng khí sắc của mình lên, có cô gái nào không thích đánh son chứ.

“Son dưỡng môi cũng không được sao?” Cô nghiêng đầu, hơi mở to mắt nhìn cậu, hỏi.

Hừm, khoảng cách này có chút nguy hiểm. Cô vô thức lui về phía sau một chút, chỉ là thân mình nghiêng về phía sau lại chạm vào cái ghế đỏ lạnh lẽo ở đó.

“Hử?” Sự chú ý của cậu hoàn toàn đổ dồn lên môi cô, đến nỗi cô nói cái gì, cậu hoàn toàn không quan tâm.

“Tôi nói, son dưỡng môi cũng không được sao?” Cô kiên nhẫn lặp lại một lần nữa.

“Ừ, cũng không được.” Cậu ung dung thong thả vo tròn khăn giấy lại thành một quả bóng.

“Tại sao?” Cô lại càng thấy khó hiểu, dùng son dưỡng vào mùa đông có thể ngăn môi bị khô và nứt nẻ.

“Bởi vì…” Khóe môi cậu cong thành một vòng cung không thể nhận ra, chiếc khuyên tai trên tai lập lòe, lập tức đập vào mắt cô: “Bởi vì, nó sẽ gây trở ngại khi anh hôn em.”

Nói xong, cậu cúi xuống, tay phải nhẹ nhàng giữ lấy cằm cô, hôn nhẹ lên môi cô.

Đột nhiên không kịp đề phòng.