Ba Lê Và Giày Bóng Rổ

Chương 35




Editor: Yuu
“Vân Khê.” Giáo viên dạy múa gọi cô lại trước khi  lên sân khấu, Vân Khê bước ra khỏi hàng ngũ đợi chuẩn bị lên sân khấu: “Đừng lo lắng quá khi là vũ công chính.” Giáo viên dạy múa dặn dò cô: “Nếu múa sai rồi thì đừng dừng lại, em mà dừng lại thì đội hình đều sẽ hỗn loạn. Cho nên, nếu có múa sai một bước thì cứ múa tiếp.”

Vân Khê hiểu rõ, cô gật đầu, Cái trán trơn bóng không chút dấu vết của mái tóc rối bù, để lộ ra một dung mạo tuyệt đẹp. Giáo viên dạy múa gật đầu hài lòng, vỗ vai cô rồi bảo cô trở về hàng ngũ.

Trong vài phút cuối, giáo viên dạy múa hắng giọng, nói: “Một phút đồng hồ trên sân khấu, mười năm luyện tập ở dưới, trong lòng tất cả các em đều hiểu rõ tầm quan trọng của cuộc thi ngày hôm nay. Nó không chỉ là vì chính các em, mà còn là vì mỗi người ở chỗ này. Tôi không muốn nhấn mạnh rằng vũ đạo ngày hôm nay quan trọng đến như nào, tôi chỉ hy vọng rằng các em sẽ không cảm thấy hối tiếc sau khi cuộc thi kết thúc. Hãy vì bản thân mình mà làm việc thật xuất sắc nhất.”

“Với lại tôi cũng muốn ca ngợi từng cá nhân ở đây.” Giáo viên cẩn thận nhìn từng cô gái lưng thẳng tắp trước mặt, vô cùng vui mừng, nói: “Dù múa có vất vả như thế nào, các em đã phải chịu nhiều áp lực ra sao, các em đều đã kiên trì vượt qua nó, vì vậy, có một điều tôi cần thiết phải nói chính là.” Trên mặt cô giáo để lộ một nụ cười hạnh phúc: “Cố gắng lên, vì chính mình, cũng là vì thanh xuân, tôi tin chắc các em có thể múa rất tuyệt!”

Trong hàng ngũ, mọi cô gái nghe xong đều tràn ngập cảm xúc trong lòng. Phải biết rằng vị giáo viên dạy múa này vô cùng nghiêm khắc, không bao giờ dễ dàng để lộ nụ cười trên môi. Cô ấy đã nói điều này chứng tỏ, mỗi người các cô đều đã làm vô cùng xuất sắc.

Vân Khê trong lòng thầm nói, là vũ công chính, cô chính là người khơi gợi ra điệu nhảy, là người mang toàn bộ linh hồn của điệu múa trên vai. Cô không khỏi hít một hơi thật sâu, âm thầm cổ vũ bản thân mình.

Bài múa chính là nỗ lực của toàn bộ vũ đoàn này. Cho dù việc tập luyện có nhàm chán đến đâu trong rất nhiều ngày qua, nhưng cũng đều là chuẩn bị cho thời khắc này.

Khi ánh đèn chiếu tới, âm nhạc vang lên, tất cả các vũ công ba lê xuất hiện trên sân khấu giống như đàn cá tung tăng bơi lội trong hồ. Bọn họ nhẹ nhón mũi chân, trên mặt mang theo nụ cười, cánh tay nhẹ nhàng chuyển động theo âm nhạc.

Váy múa màu trắng vẽ ra những đường cong màu trắng trên không trung, xoay tròn, nhảy lên, bay trên không. Trên sân khấu, mỗi cô gái đều cố hết sức để lộ ra gương mặt đẹp đẽ nhất của mình.

Lúc này, Vân Khê, người khác với tất cả các vũ công ba lê khác, xuất hiện trong một chiếc váy múa màu đen, ánh đèn đều tập trung vào cô. Không giống với gương mặt mảnh mai thanh tú mọi ngày, dung nhan được trang điểm lộng lẫy để lộ ra một thần thái vô cùng khác lạ.

Ánh đèn chói lòa chiếu xuống trên đầu cô. Tất cả các vũ công ba lê trên sân khấu đều trở thành nhân vật phụ trang trí và đạo cũ của cô, phụ trợ cho sự xuất hiện của cô. Cánh tay thon dài, hai chân thẳng tắp, mũi chân linh hoạt, đôi mắt long lanh với mong muốn được bay lên, khóe miệng nở một nụ cười hút hồn. Mọi người dưới khán đài đều không khỏi bị thu hút bởi Vân Khê ở trên sân khấu. Bọn họ nín thở, chỉ sợ mình sẽ quấy nhiễu đến màn múa trước mắt.

Cũng không dám cất cao giọng, chỉ sợ sẽ làm ảnh hưởng đến người ta.

Giáo viên dạy múa ở trong cánh gà chắp hai tay lại nở một nụ cười nhẹ nhõm.

Không uổng công ngày đêm tập luyện và biên đạo ra một bài múa công phu như vậy.

Tất cả sự nỗ lực đều không bị uổng phí.

Sương mù màu trắng chậm rãi lượn lờ trên sân khấu, cùng với nhịp điệu của âm nhạc, động tác múa của Vân Khê ngày càng dồn dập hơn, lực đạo dưới mũi chân cũng càng ngày dữ dội hơn. Ngay khi bài nhạc đạt tới đỉnh điểm ——

Bỗng nhiên, một cơn đau ùa ra từ đầu ngón chân.

Cái cảm giác vừa xa lạ lại quen thuộc này.

Chuyển động trên cánh tay của Yunxi bị bỏ lỡ bởi một cơn đau, cô hơi loạng choạng, nhưng ngay sau đó cô đã điều chỉnh nó.

Động tác tay của Vân Khê bởi vì đau đớn mà lỡ mất một nhịp. Thân thể cũng hơi lảo đảo một chút, nhưng cũng rất nhanh, cô mau chóng điều chỉnh lại.

Chỉ có nụ cười trên khóe miệng chưa từng biến mất một phút giây nào, ngay cả nỗi đau nhỏ nhất cũng không để lộ ra trong đáy mắt.

Mặc dù phía sau lưng đều đã đổ mồ hôi lạnh.

Bản nhạc đang dồn dập cùng với động tác trên tay cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, nhưng cảm giác đau đớn ở ngón chân lại không hề biến mất. Nó giống như là có một cây kim to lớn mắc kẹt ở trên bàn chân, truyền đến trái tim cô, làm ánh mắt cũng trở nên mờ ảo hơn.

Nụ cười trên gương mặt Vân Khê vẫn như cũ, động tác trên cánh tay lại càng trở nên mềm mại hơn. Đội hình dần thay đổi theo nhịp điệu của bản nhạc, nhưng Vân Khê không có chút thời gian nào để thở dốc một hơi.

Cô không khỏi hít một hơi thật sâu, trái tim càng đập nhanh hơn. Cô không thể để lộ ra bất cứ sự bất cẩn nào. Lần thi đấu này không chỉ liên quan đến tương lai của cô, mà hơn hết, còn là tương lai của những người bạn cùng tập luyện với cô.

Hơn nữa, việc này còn liên quan đến bài thi năng khiếu năm sau.

Da đầu dần trở nên tê dại đi, làn da cũng được phủ một tầng da gà mỏng, cẳng chân đều run rẩy một chút, nhưng cô không thể ngã xuống được.

Bởi vì ánh mắt mong chờ của mọi người.

Cô dường như có thể cảm thận được đôi mắt nóng bỏng truyền tới từ dưới sân khấu, với cô, với toàn bộ điệu múa, với những người bạn của cô.

Khi đoạn nhạc tiến đến hồi kết, trái tim cô từ từ rơi xuống đất, cuối cùng chỉ còn lại ý chí chống đỡ cơ thể cô, cố gắng hết sức thể hiện bài múa một cách hoàn hảo nhất.

Một khúc hoàn tất.

Khi tay Vân Khê nắm chặt lòng bàn tay trái phải của người bên cạnh, cô gái đó không khỏi nhìn sang Vân Khê, cô ấy thì thầm với Vân Khê: “Sao tay lại lạnh như vậy, còn đổ mồ hôi lạnh nữa?”

Vân Khê nhẹ nhàng lắc đầu, cũng không nói gì.

Rốt cuộc màn che cũng rơi xuống che lại sân khấu.

Hòn đá lớn trong lòng Vân Khê rốt cuộc cũng rơi xuống đất.

Ngay khi mọi người kéo theo thân thể mệt mỏi của mình xuống sân khấu, Vân Khê chao đảo một chút, cùng với tiếng hét chói tai hết lần này đến lần khác của các cô gái, cơ thể của cô nặng nề ngã trên bậc thang.

“Vân Khê ——” Cô gái bên cạnh sợ hãi: “Cậu làm sao vậy?”

Vân Khê không khỏi cười cay đắng.

“Không có gì.” Cô nhẹ giọng nói, ánh mắt lại nhìn về phía mắt cá chân đã sưng to như cái màn thầu lớn, trong lòng không khỏi đau lòng. Có lẽ, một thời gian dài nữa cô không thể múa được nữa rồi.

Điều này không phải đáng sợ nhất.

Nỗi đau này khiến cô không khỏi hoài nghi, về sau liệu mắt cá chân của mình có bị co rút không. Nếu như vậy, con đường nhảy múa của cô sẽ ngày càng trở nên gập ghềnh hơn.

Trong tiếng kêu gọi của mọi người, bóng dáng của Sở Mặc xuất hiện trong đám đông. Cậu đẩy bức tường người đang chen chúc ra bước đến bên cạnh cô, trong tay còn mang theo một bó hoa calla lily màu trắng lớn.

Các cô gái trong đám đông không khỏi xôn xao.

Ánh mắt nhìn về phía Vân Khê không còn là cảm thông và thương xót nữa, mà là sự đố kỵ và ghen tỵ.

Nhưng Sở Mặc lại chỉ chăm chú nhìn Vân Khê đang bị thương.

Không chút nào quan tâm đến ánh mắt đánh giá của những người xung quanh.

Sở Mặc thấy Vân Khê đang ngồi quỳ trên mặt đất, còn có vết sưng lớn trên mắt cá chân và vết thương trên đùi. Cậu lập tức nhét bó tay vào trong lòng Vân Khê, không nói lời nào bế Vân Khê đang bị thương lên.

“A.” Vân Khê không khỏi kêu lên: “Sở Mặc, mau buông tôi ra.” Đôi tay Vân Khê không thể không quấn quanh cổ Sở Mặc, cẩn thận giãy giụa.

“Đừng nhúc nhích.” Giọng nói của Sở Mặc từ trên đỉnh đầu truyền tới. Vân Khê ngẩng đầu, nhìn thấy cái cằm kiên nghị của Sở Mặc, đường cong mềm mại mà tinh tế.

“Anh đưa em tới bệnh viên.” Sở Mặc lập tức đưa Vân Khê ra khỏi cánh gà. Cậu cúi đầu nhìn Vân Khê trong lòng, sắc mặt cô có chút tái nhợt, sống lưng đều là mồ hôi lạnh, lòng bàn tay cũng ướt đẫm mồ hôi, xem ra mắt cá chân bị thương rất nghiêm trọng.

Trái tim không khỏi co thắt lại.

Ngồi ở trong khán phòng, cậu hoàn toàn không thể cảm nhận được gì cả. Là vũ công chính, cô thật sự kiên trì nhảy múa cùng với vết thương.

Sự kiên trì trong lòng cô khiến cậu cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Cậu cho rằng Tiểu Thiên Nga của mình là một bông hoa yếu ớt mong manh, lại không nghĩ tới, cô lại là một cây tùng bách ngoan cường như vậy.

Ở trong ánh mắt ghen tỵ của đám con gái, Sở Mặc bế Vân Khê rời khỏi hậu trường.

Dáng người cao gầy lại cường tráng, cái lưng thẳng tắp, cánh tay rắn chắc lộ ra dưới ống tay áo được xắn lên tuỳ tiện, nhẹ nhàng vòng tay qua người Vân Khê. Tất cả đều khiến mọi người không khỏi nhìn theo.

Thật hy vọng người được ôm trong lòng chính là mình.

“Người kia là ai vậy?” Có người nhỏ giọng hỏi: “Tại sao trước đây chưa từng nghe Vân Khê nhắc đến.” Có người lập tức tò mò hỏi.

“Còn có thể là ai nữa, là giáo bá của Nhất Trung, Sở Mặc đó.” Có người nói: “Không ngờ rằng Sở nhị thiếu nổi tiếng của Nhất Trung lại thật sự thích Vân Khê.”

“Hả, cậu ấy không phải là người yêu của Hạ Vũ Hân bên Nhị Trung sao? Tại sao lại thích Vân Khê?”

“Cậu chưa biết sao, đó đã là tin cũ của nhiều tháng trước rồi. Hai người họ đã chia tay từ lâu, hiện tại Hứa Vân Khê là niềm hạnh phúc mới của Sở nhị thiếu, tin tức này cũng thật sự đáng ngạc nhiên.”

“À, không phải bọn họ học cùng một lớp sao. Nghe nói còn là ngồi trước ngồi sau nữa…” Có người lúc này mới phản ứng lại: “Cho nên gần quan mới được ban lộc.”

“Đúng vậy, cũng không biết ai gần ban công tơ tưởng đến nguyệt nữa.”

“Ai, đừng nghĩ về nó nữa, cậu cũng không có cơ hội ngồi trước ngồi sau như người ta đâu. Cậu nên soi gương nhìn lại chính mình đi…”

“Cậu nói cái gì vậy hả.” Hai cô gái lập tức cãi nhau: “Có bản lĩnh thì khiến người ta nhìn tới mình đi, còn ngồi đó mà châm chọc mỉa mai…”

Giọng nói khắc khẩu của mấy cô gái ngày càng xa khỏi Vân Khê. Cô giống như một con đà điểu mà vùi mặt vào trong lòng Sở Mặc, chỉ nghe thấy nhịp tim nhẹ nhàng và vững chãi của Sở Mặc.

Mạnh mẽ, nhưng lại mang đến cho người khác sự an toàn.

Một nụ cười bị bóp nghẹt phát ra từ trong lồng ngực.

“Đừng nghe.” Giọng nói của Sở Mặc vang lên từ phía trên: “Là anh gần ban công nên mới thấy được vầng trăng tròn là em.” Khóe miệng cậu mang theo ý cười: “Nếu không ngồi ở ghế sau, anh còn không biết Nhất Trung có che giấu một Tiểu Thiên Nga.” Cậu mím môi, khóe miệng hơi giương lên.

Vân Khê chớp mắt: “Đương nhiên là cậu chiếm tiện nghi rồi.” Tai cô dán vào ngực cậu, cảm nhận nhịp đập của trái tim cậu, lại cúi đầu nhìn bó hoa trong lòng mình: “Nhưng những tin đồn của cậu, lúc nghỉ hè tôi đều đã nghe hết rồi.”

Sở Mặc có chút bất lực: “Những tin đó đều là người ta rảnh rỗi nên mới đồn đoán như vậy.” Cậu hạ thấp giọng: “Em đừng tin những lời nói của người ta. Nếu em muốn biết cái gì, anh sẽ nói cho em nghe.”

“Hừ.” Vân Khê hừ nhẹ: “Manh Manh nói, ‘lời nói từ miệng của bọn đàn ông đều là quỷ gạt người’, cô ấy bảo tôi đừng tin những lời cậu nói.”

“Cái con nhỏ Lâm Manh Manh chết tiệt này.” Sở Mặc hừ lạnh một cái, bước chân không khỏi nhanh hơn: “Con nhỏ đó chỉ là một thằng con trai đội lốt con gái, em đừng nghe.”

“Tôi ít khi thấy Manh Manh nói lung tung lắm.” Vân Khê lập tức ôm lấy hai má: “Tôi cảm thấy những lời cô ấy nói rất đúng.”

Ít nhất cô cảm thấy nó đúng.

Sở Mặc lười phản bác lại.

“Em cảm thấy thế nào.” Cậu cúi xuống thắt dây an toàn cho cô: “Nếu thật sự rất đau thì phải nói cho anh biết.” Cậu lo rằng cô không thể chịu đựng nổi cơn đau.

Mặc dù gương mặt của Vân Khê có hơi tái nhợt, nhưng chỉ cần chân không di chuyển thì tạm thời không thấy đau đớn. Có lẽ cơn đau kéo dài đã lâu, ngược lại dây thần kinh bị tê liệt rồi.

Bởi vậy, cô lắc đầu, khẽ cắn môi dưới: “Vẫn ổn, tốt hơn rồi.” Nói xong nhìn vào vết thương ở trên đùi.

Sở Mặc cẩn thận cài dây an toàn cho cô xong, cậu nhìn vào bó hoa ở trong lòng cô, mỉm cười xấu xa, nói: “Nếu không sao, vậy thì khen thưởng trước đi.”

Nói xong, đầu ngón tay cậu quyến luyến giữ cằm cô, cúi xuống nhanh chóng hôn lên môi cô.

Chỉ là nụ hôn lần này, lại là lau đi màu son đỏ diễm lệ trên môi cô.

“Shh.” Vân Khê không khỏi cười thành tiếng: “Hôn trộm người ta.” Cô đỏ mặt chế giễu cậu.

Sở Mặc dùng ngón tay cái lau bớt son trên môi đi, cậu lười biếng dựa vào ghế ngồi, tay phải chỉnh lại ghế sau lưng một chút, dùng sức dẫm lên chân ga: “Thiếu nợ trước.” Cậu mỉm cười.

Chiếc xe thể thao lập lức lao nhanh về phía trước như mũi tên rời khỏi cung tên.