Ba Lê Và Giày Bóng Rổ

Chương 25




Editor: Yuu
Lớp học vào thứ sáu.

Buổi chiều, giáo viên tiếng Anh gọi Vân Khê tới để kiểm tra lại thành tích thường ngày của lớp, bởi vậy cô tan học muộn hơn một chút. Chờ đến lúc cô quay trở lại lớp học để thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về, trực nhật cũng đã quét dọn xong chuẩn bị đóng cửa.

“Tớ xin lỗi, để các cậu chờ lâu rồi.” Vân Khê vội vàng thu dọn lại cặp sách rồi đặt ghế lên trên bàn: “Tớ sẽ rời đi ngay bây giờ.” Cô còn thuận tay giúp bọn họ đem bọc rác rưởi đi vứt.

“Ôi, túi rác cậu cứ để ở đây đi.” Trực nhật nhìn Vân Khê chủ động giúp đỡ, có chút ngượng ngùng mà nói: “Để bọn tớ đem đi đổ, cậu nhanh chóng về đi.”

Vân Khê xua tay, cô nhớ bọn họ đi cùng chuyến xe buýt với Lâm Manh Manh: “Không sao đâu, là tớ để các cậu khóa cửa muộn. Xe buýt sắp tới rồi đó, các cậu đi đổ rác sẽ không kịp đâu.” Nói xong cô chạy nhanh tới thúc giục bọn họ: “Cậu đóng cửa lại đi, đừng để phạm lỗi.”

Trực nhật đang làm nhiệm vụ vô cùng biết ơn Vân Khê, bọn họ lớn tiếng nói: “Vậy thì Vân Khê, cậu cẩn thận một chút, chúng tớ về trước đây.”

Vân Khê mỉm cười với bọn họ rồi cầm túi rác đi xuống dưới.

Thùng rác của trường học phải đi một vòng trong khuôn viên trường mới tới được.

Vân Khê băng qua con đường rợp bóng cây, đi đến chỗ thu gom rác để vứt rác.

Chỉ là cô không ngờ rằng, trên đường trở về lại gặp một đám học sinh trường bên cạnh, bị chúng chặn đường lại.

“Em gái, cho xin ít tiền tiêu vặt được không?” Nam sinh cầm đầu nở một nụ cười khinh thường với Vân Khê. Gương mặt hắn ta trông rất thô lỗ, bộ dạng lấm la lấm lét, dây xích trên cổ rung động trước mắt Vân Khê.

Vân Khê đề phòng lùi về phía sau một bước, nhìn xung quanh một vòng, phát hiện ra con đường nhỏ này nằm ở góc hẻo lánh của trường học, thậm chí còn không có một người qua đường.

Xem ra bọn họ đã nhằm vào góc khuất này để ra tay.

Đúng thật là nơi gọi trời trời không biết, kêu đất đất cũng chẳng hay.

Tim Vân Khê đột nhiên đập loạn lên.

“Ồ, em gái nhỏ này đừng chạy.” Nam sinh cầm đầu nhìn thấy sự cảnh giác trong mắt Vân Khê, nụ cười trên môi càng thêm ti tiện: “Chẳng lẽ ba mẹ em không cho em tiền tiêu vặt sao?” Bọn họ dồn Vân Khê vào trong một góc.

“Bọn anh cũng không cần nhiều lắm, mấy trăm tệ là được rồi, ví tiền giao ra đây.” Tên côn đồ quá lười để nhiều lời vô nghĩa với Vân Khê, nói vô cùng đơn giản dứt khoát.

Vân Khê cắn môi dưới, cô cảnh giác nhìn bọn họ, sau đó từ từ lấy ví tiền trong cặp xách ra.

Vì tiền còn chưa được lấy ra hoàn toàn, nam sinh cầm đầu đã thô lỗ đoạt lấy cái ví Vân Khê vừa mới lấy trong cặp xách ra, mở ra nhìn.

“Ồ, không tồi nha, gặp phải tiểu phú bà rồi.” Nam sinh cầm đầu ngậm điếu thuốc trong miệng, híp mắt đếm tiền trong tay: “Chỉ là một cô nhóc mà lại có năm, sáu trăm tệ.” Nói xong còn lắc mấy tờ tiền trong tay.

Số tiền này đủ để bọn họ tiêu trong mấy ngày.

Nhưng lại hoàn toàn không thỏa mãn được dục vọng tham lam của bọn họ.

Vân Khê run rẩy nhìn động tác đếm tiền của hắn ta.

Cô vô cùng hối hận vì hành động thay trực nhật đi đổ rác của mình ngày hôm nay.

Nhưng lại nghĩ, nếu không phải mình thì cũng sẽ là người khác.

Ham muốn của con người là một điều không thể chối bỏ được.

“Tiền bên trong cho các người hết.” Vân Khê sợ hãi lùi về phía sau hai bước, giọng nói mang theo sự run rẩy: “Các người thả tôi đi là được.” Cô chỉ muốn thoát thân khỏi đây thôi.

“Này.” Nam sinh cầm đầu phun ra một ngụm khói, bật cười lớn: “Trong ví còn có thẻ ngân hàng.” Hắn ta cầm thẻ ngân hàng lắc lắc trong tay: “Mật mã là gì, hả?” Xem chừng trong thẻ ngân hàng của tiểu phú bà này cũng có không ít tiền.

Vân Khê lập tức nói ra một dãy số.

“Thẻ cũng đưa cho các người rồi, tiền các người cũng đã cầm.” Vân Khê đề phòng nhìn bọn họ, cô cố gắng bình ổn lại cảm xúc hỗn loạn trong lòng, tận lực thỏa mẫn yêu cầu của bọn họ: “Có thể thả tôi đi được chưa?”

Cô hiện tại hoảng loạn như một con thỏ bị người ta chơi đùa đủ kiểu trên bàn tay.

“Này, em gái.” Nam sinh cầm đầu cười xấu xa nói: “Trên cổ là thứ gì đó, hả? Sáng long lanh như vậy, chắc giá trị cũng không ít tiền đâu nhỉ?” Hắn nhìn Vân Khê từ đầu đến chân một vòng, còn nói thêm: “Chuỗi vòng hạt trên cổ tay nữa, thương hiệu của nó là cái gì ý nhỉ?”

Nam sinh cầm đầu híp mắt suy nghĩ, người bên cạnh hảo tâm mà nhắc nhở: “Đại ca, là Pandora, là hàng hiệu đó.”

Vân Khê vô thức chạm vào chiếc vòng tay Pandora có đính hạt trên cổ tay.

Cái vòng tay này là quà sinh nhật của ba mẹ cô, hiện tại lại bị người ta đem ra trao đổi như một món hàng có giá trị.

“Ồ, là hàng hiệu sao.” Nam sinh cầm đầu đi tới phía trước, vươn đôi tay thô ráp ra vuốt ve cổ tay tinh tế, mịn màng của Vân Khê. Vân Khê giật mình kêu lên, lại không ngờ rằng nam sinh cầm đầu giữ chặt tay cô kéo về phía trước.

“Cởi ra mau.” Nam sinh cầm đầu liếc nhìn Vân Khê, nói: “Đúng lúc có thể mang tới cho bạn gái anh đây chơi một chút.” Nói xong còn dùng ngón tay cái vuốt ve làn da trên cổ tay Vân Khê, nhìn Vân Khê bằng ánh mắt kinh tởm.

Hóa ra tên lưu manh còn có bạn gái.

Vân Khê cố nén cơn buồn nôn ghê tởm trong lòng, cô nhanh chóng tháo vòng tay cùng vòng cổ ra đưa cho nam sinh cầm đầu.

“Cho anh.” Tất cả những thứ có giá trị trên người cô đều đưa hết cho bọn họ.

Nam sinh cầm đầu nhìn về phía anh em bên cạnh bật cười lớn.

“Như vậy được chưa?” Vân Khê ra vẻ bình tĩnh nói.

“Hả? Đương nhiên là không được.” Nam sinh cầm đầu mỉm cười với Vân Khê: “Vẫn chưa cởi hết sạch đâu.”

Vân Khê không hiểu.

“Còn quần áo nữa.” Nam sinh cầm đầu xấu xa giải thích: “Quần áo cô em còn chưa cởi sạch ra đâu.”

“Anh!” Cho dù thường ngày tính tình Vân Khê có tốt như thế nào, cô vẫn không khỏi tức giận, cô lạnh lùng nói: “Các người đừng có mà quá phận!”

Nam sinh cầm đầu nghe xong ngược lại không tức giận mà bật cười, hắn ta giống như là đang được nghe chuyện cười, ôm bụng cười với mấy người bên cạnh: “Ồ, cô em đây nói chúng ta quá phận! Ha ha ha, các anh em nghe vậy có nên cười không nhỉ!”

“Cô em này dám nói anh đây quá phận.” Nam sinh cầm đầu cười như điên dại, những người xung quanh cũng cười lớn lên.

Vân Khê vừa thở phì phì vì tức giận, vừa đỏ mặt vì xấu hổ.

“Anh nói cho em biết.” Nụ cười trên môi nam sinh cầm đầu ngay lập tức biến mất, sắc mặt hắn ta trầm xuống, nói với Vân Khê: “Em còn chưa thấy anh đây quá phận như thế nào đâu!” Ngữ khí vô cùng thô bạo, mang theo sự uy hiếp tàn nhẫn.

“Bảo cởi thì cởi nhanh ra đi!” Nam sinh cầm đầu không hề khách khí mà buông câu nói ngắn gọn bủn xỉn ra: “Rồi chà xát làn da của cô em đi!” Giọng điệu vô cùng ác liệt, không chút nào buông tha cho người kia.

Vân Khê đỏ bừng mặt vì tức giận, toàn thân đều run rẩy.

Bọn học sinh xung quanh giống như là bị chọc vào huyệt cười khi nhìn thấy bộ dạng thất thần của Vân Khê, bọn họ cười lớn lên, như thể Vân Khê chính là trò đùa đem lại niềm vui lớn nhất cho bọn họ.

“Tiền trên người tôi cũng đều đưa cho các người rồi, các người mau thả tôi ra đi.” Vân Khê yếu ớt cầu xin, giọng nói đều run lên.

Đáng tiếc cô càng như vậy càng gợi thêm dục vọng mênh mông xấu xa của đám nam sinh này.

Bọn họ nhìn Vân Khê, suy nghĩ trong mắt không cần nói ra cũng có thể hiểu được.

Vân Khê bị những người này vây vào trong một góc nhỏ, bức tường phía sau đều là những cây leo tươi tốt, cô lui cũng không thể lui, tránh cũng không thể tránh được.

“Mau cởi ra.” Nam sinh cầm đầu thúc giục Vân Khê, nói: “Hay là không nghe hiểu tiếng người? Hả?” Nói xong hắn ta vươn tay ra muốn chạm vào làn da của Vân Khê.

Người cô lập tức nổi da gà.

“Đừng chạm vào tôi!” Vân Khê lập tức lên tiếng ngăn lại: “Tôi tự mình cởi!” Cô rất sợ bàn tay của những người này chạm vào mình.

“Mẹ nó.” Nam sinh cầm đầu khinh thường hừ lạnh: “Ngụy trang cái gì, được ông đây chơi còn ra vẻ cái gì chứ.”

“Đúng rồi đó, nhanh lên nào.” Mấy giọng nam bên cạnh ồn ào vang lên: “Đại ca, anh đừng nhìn cô em này gầy gò như vậy mà coi thường, rất rắn chắc nha, bộ ngực nhỏ cũng phình ra này, phát dục khá tốt.”

“Này này, nói không chừng là bạn trai bóp cho nên mới lớn như vậy, nếu không thì tự mình trộm xoa trong ổ chăn vào ban đêm rồi, ha ha ha.”

“Đúng vậy, đại ca, hay là chúng ta…” Hắn muốn nói gì đó lại thôi, nhưng nhìn vào ánh mắt, vài người lập tức hiểu hắn muốn nói cái gì.

Từng giọt nước mắt như những viên trân châu chảy xuống từ hốc mắt Vân Khê. Cô cảm thấy cả người mình đều run rẩy đến không còn cảm nhận được gì nữa, sự tuyệt vọng cùng bất lực đều phủ một tầng u ám lên toàn bộ thế giới của cô.

Lại không có người tới giải cứu.

Cô muốn kêu lớn lên để tìm sự giúp đỡ, nhưng giọng nói dường như bị người khác bóp lấy, muốn nói cái gì cũng không nói được.

“Con tiện nhân chết tiệt này, nhanh lên, đừng dong dài thêm nữa.” Nam sinh cầm đầu tát một cái thật mạnh vào má Vân Khê, Vân Khê hét lên một tiếng thảm thương rồi ngã xuống mặt đất.

Bàn tay chống đỡ thân thể đập xuống mặt đất lập tức rách ra rồi chảy máu.

Trên má nóng rát lại đau đớn.

Nỗi tủi thân dâng trào trong lòng, Vân Khê khóc không thành tiếng, chưa bao giờ cô phải trải qua sự nhục nhã như vậy.

“Mẹ nó, mày câm miệng lại cho tao.” Tên nam sinh cầm đầu chỉ vào Vân Khê nói ra những lời tàn nhẫn: “Tin không, mày mà còn khóc nữa thì đừng trách tao đánh mày đến bất tỉnh.” Nói xong lại muốn nhấc người Vân Khê lên mà tát cô mấy cái để giáo huấn cô.

Vân Khê bị mắng cũng không dám khóc ra thành tiếng. Tiếng nức nở trầm thấp của cô đứt quãng vang lên. Mà tên nam sinh cầm đầu cũng không buông tha cho cô, hắn ta vươn tay ra lập tức xé rách đồng phục trên người Vân Khê.

Vân Khê hoảng sợ mà hét lên.

“Mẹ nó, tao cho mày kêu à, cho mày kêu à.” Tên nam sinh cầm đầu nhấc chân ra sức đạp mạnh lên người Vân Khê. Khi Vân Khê nghĩ rằng chính mình sẽ bị ai đó giẫm đạp, một tiếng “bốp” vang lớn, hắn ta ở trên cũng kêu lên.

Vân Khê bị dọa đến mức mất cả tiếng nói.

“Tao đánh chết mẹ mày ——” Tên nam sinh cầm đầu bị thanh sắt đánh thật mạnh vào đầu, hắn ta quay lại nhìn liền thấy Sở Mặc đứng ở phía sau với một ngọn lửa phừng phừng trong ánh mắt.

Sắc mặt Sở Mặc lạnh băng như trầm tích nhưng trong mắt lại ngùn ngụt lửa giận. Đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào hắn, thanh sắt trên tay cũng nhỏ máu tươi. Nếu suy nghĩ của hắn không sai —— Thì đó chính là máu của mình.

“Mẹ nó mày ——” Tên nam sinh cầm đầu vừa muốn há mồm ra để nói thì thanh sắt trên tay Sở Mặc không nói hai lời mà nghênh diện với hắn ta.

Lại thêm một thanh sắt khác.

“Mẹ kiếp, mày là ai.” Tên nam sinh cầm đầu bị đánh bằng hai thanh sắt, đầu óc đều trống rỗng.

“Đại ca, đại ca.” Đám chó săn bên cạnh run rẩy nói với tên nam sinh đó: “Là, là Sở Mặc của Nhất Trung, hắn ta là Sở Mặc đó!” Trong giọng nói tràn đầy sự sợ hãi cùng hoảng loạn.

“Sở, Sở Mặc?” Nam sinh cầm đầu nghe thấy cái tên này, lời nói cũng không còn nhanh nhẹn như trước nữa: “Thật là Sở, Sở Mặc sao?” Hắn ta lập tức rùng mình sợ hãi.

“Có phải hay không thì cừ chờ lúc mày nằm trên mặt đất sẽ biết.” Giọng nói ảm đạm và lạnh lùng của Sở Mặc từ trong cổ họng truyền đến: “Đã động vào người của tao, tốt nhất mày nên nằm đấy mà chịu trận đi.” Sở Mặc lạnh lùng nhìn đám Nhị Trung bên cạnh chống tường mới có thể miễn cưỡng đứng dậy, cũng không màng đến trên thanh sắt đã nhuốm máu đỏ.