Editor: Yuu
“Này này, gần đây tan học anh Mặc đều về rất sớm.” Tường Tử chặn ngang cánh cửa lớp 1 của ban Tự nhiên, nghiêng người nhìn Sở Mặc khoác cặp sách bằng một vai đang vội vàng chuẩn bị rời đi.
“Mày biết gì không.” Đàm Thiên vươn tay ra vỗ vào gáy Tường Tử một cái: “A Mặc của chúng vội đi tìm ánh trăng sáng trong tim đó.” Cậu ta rút một điếu thuốc từ trong hộp thuốc của Tường Tử, híp mắt lại châm lửa.
“Hả? Ý mày là chị dâu á?” Tường Tử lập tức phản ứng lại: “Không phải dạo này chị dâu tới phòng tập luyện múa sao, cách đây cũng khá xa nữa.”
Vương Kiêu Dương mở miệng: “Ngưa Lang với Chức Nữ còn cách nhau cả cái dải Ngân Hà. Mày có ngốc không thế, Mặc thiếu của chúng ta theo đuổi con gái, khoảng cách như vậy còn là vấn đề sao.”
Tường Tử cười toe toét, cậu ta thở ra một ngụm khói, nói: “Đúng là mặt trời mọc ở đằng Tây, từ trước đến nay tao chưa từng nhìn thấy Mặc thiếu theo đuổi con gái, đúng là hiếm có khó tìm.”
Vương Kiêu Dương bật cười, cậu ta búng tàn thuốc vào trong không khí, nói: “Vậy sau này mày có thể nhìn thấy rồi đó.”
Hai mắt Tường Tử đều mở lớn, cậu ta tò mò hỏi: “Vậy sao, nhưng có vẻ vẫn chưa đâu vào đâu nhỉ. Cũng đã một thời gian rồi, xem ra chị dâu của chúng ta vẫn chưa động lòng, đúng là ý chí sắt đá.” Nói xong còn giơ ngón tay cái lên.
Đàm Thiên nhấc chân lên đá Tường Tử, Tường Tử khéo léo mà né tránh: “Tên tiểu tử mày thì biết cái gì chứ, cái này người ta gọi là thú vui trong tình yêu đó. Mày nghĩ chuyện này anh Mặc có thể tùy tiện làm được sao, cho tao thấy cái sự thông minh của mày cái. Đừng có gây rắc rối gì nữa, đừng để đến lúc tao cho mày đi chùi đít tao đấy.”
Thường ngày, Sở Mặc rất ghét người khác bàn luận chuyện riêng của mình ở sau lưng. Đương nhiên, cậu càng ghét hơn khi có người ngoài biết chuyện rồi lại về báo cáo cho anh trai Sở Từ của cậu.
Đàm Thiên sợ Tường Tử không hiểu ý cậu ta, bí mật dặn dò với cậu ta là đừng chọc vào Sở Mặc, chuyện này cũng không phải chỉ giải thích dăm ba câu là có thể giải quyết được.
Tường Từ bật cười nói: “Biết rồi, biết rồi, tao rất kín miệng mà.” Tường Tử làm cái động tác kéo khóa miệng: “Đắc tội ai chứ cũng không đắc tội với Mặc nhị thiếu được, tao còn muốn sống lâu nữa.”
Về vấn đề này thì không cần nhắc Tường Tử vẫn hiểu được.
Đàm Thiên nói: “Được rồi, hôm nay giải tán đi. Chốc nữa chắc anh Mặc cũng không trở về đâu, chúng ta ai về nhà người nấy tìm mẹ mình đi.” Nói xong xua xua tay để mọi người giải tán.
Mọi ngày sau giờ tan học, Sở Mặc đều cùng đám Đàm Thiên, Vương Kiêu Dương rủ nhau tới sân bóng rổ chém giết một hồi. Nhưng gần đây Tiểu Thiên Nga thường xuyên đi tập múa, Sở Mặc cũng thường xuyên đi tới phòng luyện tập múa ở chỗ kia, hoàn toàn mặc kệ giao ước với đám Đàm Thiên, Vương Kiêu Dương.
Nhưng không ai dám nói gì, cuối cùng mọi người cũng chỉ có thể giải tán mà về nhà.
“Tiểu thiếu gia, là con đường này sao?” Tiểu K đã được Sở Từ sắp xếp đi đón Sở Mặc mỗi ngày sau khi tan học, mấy ngày hôm trước đứng đợi ở trước cổng trường cũng không gặp được người cần tìm, rốt cuộc hôm nay cũng tóm được Sở Mặc.
Anh ta mấy ngày hôm trước tới trường học đều không gặp được, hôm nay thật vất vả mới bắt được tiểu thiếu gia, đương nhiên là không thể buông tha: “Chưa từng đến đây bao giờ, tiểu thiếu gia, cậu muốn đi đâu vậy?” Tiểu K vừa linh hoạt đánh tay lái, vừa hỏi Sở Mặc đang ngồi ở phía sau.
Đôi mắt lười biếng của Sở Mặc vẫn đang dừng trên màn hình điện thoại, cậu tùy tiện chỉ một cái đường cho Tiểu K: “Anh cứ đi theo con đường này là đến nơi.”
Tiểu K ngoan ngoãn nghe lời Sở Mặc, cẩn thận lái xe qua con hẻm nhỏ bên trong một cái ngõ nhỏ, sợ rằng không cẩn thận sẽ vô tình đụng phải một ai đó. Nghe nói cái xe việt dã cao cấp này cũng được nhập khẩu về, nếu nó bị va chạm, xem chừng tiền sửa xe cũng làm anh ta phải sống dở chết dở một thời gian. Bởi vậy, có dẫm chân ga cũng nhẹ hơn, gần như là để tự động.
“Là nơi này sao?” Tiểu K dừng lại ở một ngõ cụt, bên cạnh còn có mấy cái nhà trông hơi tồi tàn. Tiểu K tò mò thò đầu ra ngoài nhìn xung quanh một vòng, cũng không biết Sở Mặc tới đây làm gì.
Sở Mặc ném cặp sách vào ghế sau rồi mở cửa xuống xe: “Đem cặp sách của tôi về nhà, buổi tối cũng không cần tới đón tôi. Bảo dì Vương cứ ăn cơm trước, đừng phần cơm cho tôi, tôi ăn xong rồi sẽ trở về.”
Nói xong thuận tay đóng “phanh” một tiếng rồi rời đi.
Tiểu K nghe được tiếng đóng cửa xe của Sở Mặc, trong lòng không khỏi thấy đau đớn.
Không sợ làm hỏng xe sao.
Nhưng với tiểu thiếu gia thì đúng là không sao thật, mới đây anh trai Sở Từ của cậu còn tiêu tiền như không cần đến nó để mua cho Sở Mặc một chiếc xe mới nhập khẩu về. Trong gara còn chất đống một loạt siêu xe, cũng không thấy tiểu thiếu gia động đến một lần.
Cũng đúng, mỗi ngày đều có tài xế đưa đón đi học, đương nhiên là không cần lái xe rồi.
Tiểu K vừa mới dừng xe lại liền thấy bóng lưng của Sở Mặc vội vàng rời đi, anh ta lập tức hoảng hốt gọi: “Tiểu thiếu gia, cậu đi đâu thì cũng phải nói với tôi một tiếng chứ, tôi còn phải báo cáo lại với đại thiếu gia!” Nói xong liền muốn xuống xe đuổi theo Sở Mặc.
“Tiểu thiếu gia, cậu đi chậm lại một chút!”
Đáng tiếc là Sở Mặc đã sớm đi xa, cậu quay lưng về phía xe, một tay đút trong túi quần. Cậu tiêu sái giơ tay vẫy vẫy, rồi biến mất trong con ngõ sâu, lập tức không còn thấy bóng dáng đâu.
Tiểu K mắng thầm một tiếng, bây giờ anh ta mới nhận ra mình bị Sở Mặc lừa. Bảo anh ta đi lòng vòng một đoạn đường dài nói là tới đây có việc cần làm, rõ ràng là muốn thoát khỏi anh ta, sợ hành tung của mình bị báo cáo cho đại thiếu gia.
Một điều đáng thương là anh ta còn “nối giáo cho giặc” mà đưa cậu tới đây.
Tiểu K thở dài, lấy điện thoại ra để gọi điện.
“Đại thiếu gia, rất xin lỗi, tôi đã để tiểu thiếu gia……”
“A, a, đúng vậy, biến mất trong nháy mắt. Tôi xin lỗi, rất xin lỗi, lần sau tôi sẽ chú ý hơn.”
“Không, cặp sách vẫn còn ở trên xe, tôi sẽ mang trả về nhà.”
“Không phiền, không phiền, là việc tôi nên làm.”
“Được, tôi sẽ lái xe tới mấy con phố bên cạnh tìm xem.”
Điện thoại được ngắt kết nối.
Tiểu K rời mắt khỏi điện thoại, lại nhìn xung quanh một lần nữa, rồi lên xe quay đầu rời khỏi con ngõ nhỏ hẹp này, từ từ lái xe ra ngoài.
Mà Sở Mặc vừa thoát khỏi tầm mắt của Tiểu K đã lên một chiếc taxi.
“Đi thẳng theo con đường này.” Sở Mặc chỉ đường cho tài xế taxi ở ghế trước: “Qua đèn giao thông thì rẽ phải.”
Tài xế xe theo lời chỉ dẫn mà lái xe đi.
“Đi nhanh một chút.” Sở Mặc cúi đầu nhìn thời gian trên màn hình điện thoại: “Đạp mạnh chân ga một chút.” Cậu thúc giục.
Tài xế xe taxi có chút bất lực nói: “Này cậu nhóc, đây cũng có phải xe thể thao đâu. Chỉ là một chiếc xe hơi hiện đại nhỏ với dung tích 1.6, cậu muốn nó chạy với tốc độ của Lamborghini à.”
Sở Mặc cúi đầu, mím môi khinh thường, ngón tay cái và ngón trỏ xoa xoa thái dương, đôi lông mày đẹp hơi nhíu lại, đôi khuyên tai màu đen trên tai trái chỉ lặng lẽ tỏa sáng như chủ nhân của nó lúc này.
Thường ngày Vân Khê sẽ rời khỏi phòng tập lúc 6 giờ, mà bây giờ chỉ còn 10 phút nữa là đến giờ, nếu không kịp tới phòng tập, Vân Khê sẽ phải đi bộ một mình đến ga tàu điện ngầm.
Mà đoạn đường đó vừa mới được sửa chữa xong, không có đèn đường, càng không có camera.
Nhiều ngày nay cậu đều đi theo phía sau cô đến trạm tàu điện ngầm. Cậu cố tình đi cách Vân Khê một đoạn không xa để không bị phát hiện, lại vừa vặn có thể nhìn thấy bóng dáng cô.
Rõ ràng mỗi ngày đều ngồi ở phía sau cô, nhưng chỉ một chút như vậy cũng không đủ.
Giống như là bị nghiện vậy.
Chỉ cần tách ra một giây đồng hồ là đã cảm thấy trong lòng thấp thỏm bất an vô cùng.
Trước đây cậu chưa từng cảm nhận được cái cảm giác này.
Tài xế taxi tăng ga lên, cuối cùng cũng đưa cậu đến trước cửa phòng tập.
Sở Mặc tùy tiện lấy ra một tờ tiền một trăm tệ rồi ném nó cho người tài xế, sau đó đôi chân dài lập tức xuống xe.
Tuy nhiên, điều chờ đợi cậu lại một phòng tập tối đen không một ánh đèn.
Cậu nhìn thấy xong, trong lòng không khỏi bực tức. Cậu nhấc chân đá một viên sỏi gần đó vào bức tường trắng ở lối vào phòng tập, một dấu đen ngay lập tức xuất hiện trên bức tường.
Điều này vẫn không đủ để trút hết lửa trong nội tâm cậu.
Cậu nghiêng người dựa vào tường, trong lòng không khỏi phiền muộn mà châm một điếu thuốc. Điếu thuốc được châm xong mang theo một điểm đỏ tươi rực rỡ trong đêm tối. Mùi khói thuốc lan tỏa trong không khí, nhưng vẫn không thể xua tan cơn buồn bực trong lòng cậu.
Vẫn là bỏ lỡ.
Trong lòng Sở Mặc vô cùng khó chịu, cậu hút một hơi thật mạnh điếu thuốc trong tay, nhưng rồi lại nhớ đến lời hứa trước đây với Vân Khê.
Cậu nói: “Nếu cậu không thích, tôi sẽ cai thuốc.”
Cậu chỉ còn cách dùng sức dụi tắt điếu thuốc, còn dùng hai chân dẫm nó trên mặt đất.
Đôi giày thể thao màu trắng tinh khiết di qua di lại điếu thuốc mới hút được một nửa trên mặt đất. Di đến mức dưới chân bởi ma sát với mặt đất mà nóng lên, cậu cũng không có bất cứ cảm giác gì.
Đúng là ngốc mà.
Sở Mặc bật cười, tại sao cứ mỗi lần gặp Vân Khê là cậu lại như mất đi lý trí vậy. Có thể nói, chỉ cần có liên quan đến Hứa Vân Khê, dù chỉ là một việc bé tí tẹo, cậu cũng không có cách nào để bản thân mình bình tĩnh được và bỏ qua nó.
Thật kỳ lạ, Sở Mặc dùng tay day trán, cậu lấy một viên kẹo cao su từ trong túi ra, bóc vỏ kẹo rồi cho vào miệng.
Dùng nó để giảm bớt cơn thèm thuốc.
Cũng là để giảm bớt lửa trong lòng.
Vào lúc cậu định xoay người rời đi, cậu lại nghe thấy dường như có ai đó đang khóc ở trong phòng tập múa.
Tiếng khóc trầm thấp lại nặng nề, giống như là đang cố áp chế tiếng khóc, nhưng lại không thể thoát khỏi đôi tai nhạy bén của cậu.
Sở Mặc không chút do dự mà đẩy cửa đi vào bên trong.
“Hứa Vân Khê.” Cậu rốt cuộc cũng tìm thấy Hứa Vân Khê đang cuộn tròn người khóc nức nở ở trong góc phòng thay đồ.
Giống như một con mèo bị bỏ rơi.
Bờ vai run lên, tiếng khóc trầm thấp, cuộn tròn người lại thành một đám nhỏ, làm người khác nhìn thấy không khỏi đau lòng.
Ai, cô gái ngốc nghếch của cậu.
Lúc này, Sở Mặc cảm thấy mình thật sự may mắn vì vừa nãy không xoay người rời đi. Chỉ là giây tiếp theo, cậu lập tức thấy hối hận vì trên người có dính mùi khói thuốc, chắc chắn một người cẩn thận như cô sẽ phát hiện ra.
Nói với cô là bọn Đàm Thiên hút nên bị dính mùi khói thuốc, không biết Tiểu Thiên Nga liệu có tin không.
Hứa Vân Khê mơ hồ nghe được có người gọi tên mình, cô không dám ngẩng đầu lên, sợ người khác sẽ nhìn thấy bộ dạng xấu xí của mình với những giọt nước mắt còn lăn dài trên má.
Bị giáo viên răn dạy đã đủ mất mặt rồi, chứ đừng nói là ngồi khóc một mình ở trong phòng thay đồ bị người khác phát hiện.
Cô luôn làm không tốt, điều đó làm cô càng thất vọng hơn.
Nghĩ đến đây, cô càng cuộn tròn người lại chặt hơn.
Bộ dạng lúc này thật giống như đang từ chối sự giúp đỡ của người khác.
“Ngẩng đầu.” Giọng nói của Sở Mặc vang lên trong phòng thay đồ trống rỗng: “Đừng khóc.” Cậu đi về phía trước.
Tiếng khóc nức nở của Hứa Vân Khê không ngừng vang lên.
“Này, em mà còn khóc nữa anh sẽ hôn em đấy.” Sở Mặc ngồi xổm xuống ngay trước mặt cô: “Sẽ đẩy em vào tường rồi hôn, em có không thở được cũng không tha.” Cậu an ủi cô một cách thản nhiên như vậy.
Dường như cách này có hiệu quả.
Hứa Vân Khê nghe Sở Mặc nói vậy liền ngừng khóc, mặc dù thỉnh thoảng vẫn có một vài tiếng nấc nhẹ, nhưng so với bộ dạng không ngừng khóc lúc vừa rồi thì vẫn tốt hơn.
“Ngẩng đầu.” Sở Mặc cố gắng dịu giọng hết mức có thể: “Để anh nhìn xem.” Cậu đoán rằng đôi mắt cô lúc này đều đã đỏ ửng lên.
Vân Khê không chịu, cô muốn tránh xa cậu, lại phát hiện chính mình đã trốn vào một góc rồi.
Không còn đường để trốn nữa.
Sở Mặc thở dài.
Thật sự không có cách nào để có được cô.
Cậu bế cô từ mặt đất lên, cũng không đợi cô bình tĩnh lại, cậu đã dùng tay trái đặt đầu cô tựa vào ngực mình, cánh tay phải ôm chặt lấy eo cô, khoảng cách giữa hai bọn họ càng gần hơn, không để lại bất cứ khoảng trống nào.
“Muốn khóc thì cứ khóc trong lòng anh.”
“Đừng khóc một mình, anh nhìn thấy sẽ rất đau lòng.”
“Đừng sợ, dù có chuyện gì xảy ra thì anh vẫn luôn ở bên cạnh em.”