Ba Lần Gặp Gỡ

Chương 4: DUYÊN PHẬN BA LẦN GẶP MẶT




Trương Tuần, tuổi không rõ, gia đình không rõ, cũng không rõ lịch sử tình ái. Giá trị nhan sắc khá cao, nói về tính cách... Mọi người đều nói, là hết sức điềm đạm.

Nhưng trong lòng Chu Noãn, lúc nào cũng có chút kính sợ đối với anh ta.

Chu Noãn ngẩng đầu, nhìn về phía Trương Tuần, lễ phép nói: "Thầy Trương, cảm ơn thầy."

Anh ta cởi mở đáp: "Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ"

Rồi Trương Tuần lại hơi do dự, qua một lúc lâu, anh ta mới có dũng khí hỏi Chu Noãn: "Cô giáo Chu"

"Vâng" Chu Noãn ngẩng đầu.

"Tối nay cô có rảnh không?"

Chu Noãn nhìn về phía Vương Lị, cô ấy lại liếc mắt ra hiệu với cô.

"Hôm nay tôi không được khoẻ..." Chu Noãn từ chối khéo.

"À" Anh ta có phần mất mát, rồi sau đó lấy lại tự tin một lần nữa hỏi: "Vậy hôm nào có thể mời cô đi ăn ?"

Chu Noãn trầm mặc.

Lần trước, Trương Tuần hỏi mình, mình nói nhà có việc.

Trước đó nữa, cô nói mình đi tham dự hôn lễ của người khác.

Gần như những lí do có thể dùng được đều đã dùng.

Cô thấy không thể tiếp tục như vậy được nữa, thản nhiên nói: "Thầy Trương, nếu không... hay là tối nay đi, được không?"

Trương Tuân nở nụ cười tươi, "Được"

Chu Diệc Mạch đưa Tuế Tuế đến nhà trẻ, sau đó vẫn như cũ trở lại bệnh viện.

Trên hành lang, y tá trưởng nhìn thấy anh, vội hỏi: "Bác sĩ Chu, không phải hôm nay cậu nghỉ phép sao?"

"Vâng, tôi nghĩ vẫn là nên đến bệnh viện xem một chút" Chu Diệc Mạch điềm nhiên nói.

Y tá trưởng cúi đầu, lại thấy trên đầu gối ống quần phải của anh có vết bẩn, vẻ mặt có hơi do dự, hỏi: "Bác sĩ Chu, quần của cậu..."

Chu Diệc Mạch nhìn thoáng qua, nõi rõ ràng: "Không cẩn thận làm bẩn, phòng nghỉ có đồ dự phòng, tôi đi thay."

"À" Y tá trưởng gật đầu.

Vào phòng nghỉ, anh nhìn vào vết bẩn kia của mình, trong lòng lại thấy không yên về Chu Noãn, cô ấy bị thiếu máu nghiêm trọng, tốt nhất là vẫn nên đi kiểm tra.

Chu Diệc Mạch thay quần xong, khoác áo blouse trắng vào, bắt đầu đi kiểm tra.

Đi ngang qua một phòng bệnh, trong phòng, một cậu bé đang ầm ĩ không chịu tiêm, không truyền nước.

Nữ y tá hết cách với nó, Chu Diệc Mạch bước tới, cậu bé liền yên tĩnh lại.

Anh nói với nữ y tá: "Để tôi"

Cô y tá có chút thẹn thùng gật đầu.

Ngón tay với khớp xương rõ ràng của Chu Diệc Mạch nhận lấy miếng bông khử trùng, lại cầm kim tiêm, cậu bé chu mỏ, kìm nén nước mắt.

Anh kiên nhẫn nói: "Không đau đâu."

Cậu bé nước mắt lưng tròng, "Chú Chu, chú lừa cháu."

"Chú đã khi nào lừa cháu chưa?" Chu Diệc Mạch nhướn mày, ống tiêm trên tay dừng lại.

Cậu bé suy nghĩ một lát, nghẹn ngào đáp: "Hôm qua chú nói hôm nay không tiêm."

Anh liếc nhìn y tá, nói: "Hôm qua chị y tá thấy con ăn vụng kẹo, nhưng hôm trước con đã đồng ý với chú là không ăn kẹo nữa mà."

Cậu bé bị nắm nhược điểm, cầm nước mắt, lật người lại, đem mông quay về phía Chu Diệc Mạch, giọng điệu tràn đầy miễn cưỡng: "Chú Chu vậy chú mau tiêm đi."

Y tá ở bên nhìn thấy cảnh tượng như vậy, che miệng cười.

Ngày hôm qua mình và đồng nghiệp nói chuyện cậu bé ăn kẹo, không ngờ lại bị bác sĩ Chu nghe được.

Chu Diệc Mạch cười khẽ, cầm kim tiêm lên, "Giỏi lắm, chú tiêm nhé". Đột nhiên lại nhớ tói lời nói của Chu Noãn.

Anh cười, lại bổ sung thêm một câu: "Cháu chính là đóa hoa của Tổ quốc."

"Đóa hoa gì ạ?" Cậu bé thắc mắc.

Chu Diệc Mạch nhân cơ hội đẩy mạnh kim tiêm, giải quyết nhanh chóng.

"Đau..." Cậu bé vùi đầu vào chăn nhưng không khóc.

Anh rút kim tiêm ra, trả lời bé: "Cháu chính là đóa hoa của Tổ quốc."

Đợi Chu Diệc Mạch rời đi, y tá liền hỏi các bạn nhỏ trong phòng bệnh: "Các bạn nhỏ, tại sao nhìn các con lại sợ bác sĩ Chu như vậy?"

Vừa rồi bác sĩ Chu vừa tới, bọn nhỏ đều im lặng nhìn anh chằm chằm.

Một âm thanh ngây thơ của cô bé vang lên: "Chúng con không sợ chú Chu đâu."

"Chú Chu rất tốt" Một bạn nhỏ tiếp lời.

"Chúng con muốn chú ấy ở lâu một chút, cho nên phải ngoan ngoãn." Bé trai vừa bị tiêm xong quay sang nói.

Nữ ý tá thật sự không ngờ rằng Chu Diệc Mạch ở trong đám nhóc lại được hoan nghênh đến vậy.

Buổi chiều cứ như vậy trôi qua, Chu Diệc Mạch nâng tay lên xem giờ, nên đi đón Tuế Tuế.

Anh cởi áo blouse trắng, thay quần áo của mình vào.

Chu Noãn thấy thời gian trôi qua nhanh, trong lòng do dự bất an.

Hết giờ làm, cô phải một mình ăn cơm cùng Trương Tuần, nên dùng cách nào để từ chối anh ta một cách nhã nhặn đây?

Trương Tuần là đầu gỗ sao?

Rõ ràng cô đã thay đổi biện pháp để nói cho Trương Tuần biết bản thân mình không có tình cảm với anh ta rồi.

"Haizz..." Chu Noãn không nhịn được thở dài.

Vương Lị nhìn quanh bốn phía, che miệng nói nhỏ với cô, "Noãn Noãn, cô phải tốc chiến tốc thắng đấy, nếu không sau này cô với thầy Trương làm việc cùng nhau sẽ khó xử."

Chu Noãn gật đầu, đúng vậy...

Chu Diệc Mạch lái xe tới nhà trẻ khiếm thính, dừng ở cổng chờ Tuế Tuế.

Sau buổi chiều, mưa đã dần tạnh.

Bây giờ, chỉ trừ một số cành cây và lá vẫn còn đọng nước, mưa đã sớm biến mất từ lâu.

Gió thu thổi tới, cuồn cuộn nổi lên mang đến cảm giác mát mẻ.

Các vị phụ huynh lần lượt tới trước cổng, Chu Diệc Mạch nhỉn vào phía trong vườn, Tuế Tuế đang nắm tay bạn học, đi ở giữa, cô giáo đi phía trước.

Con bé nhìn thấy anh, lập tức lao tới.

Cô giáo gật đầu chào anh, Chu Diệc Mạch cũng gật đầu chào lại.

Anh ngồi xổm xuống, Tuế Tuế làm thủ ngữ với anh: ba ba, con tưởng rằng ba sẽ không tới đón con.

Chu Diệc Mạch: tại sao con lại nghĩ vậy ?

Tuế Tuế: bởi vì lần nào cũng là bà Lý tới đón con.

Chu Diệc Mạch: bà Lý không tốt sao ?

Tuế Tuế: tốt ạ, nhưng con muốn ba ba cũng tới đón con như vậy.

Chu Diệc Mạch ôm lấy con bé, mang theo áy náy, nhẹ nhàng thơm lên khuôn mặt đỏ bừng của Tuế Tuế.

Đến giờ tan ca, Trương Tuần chờ Chu Noãn dọn dẹp đồ dùng.

Hai người cùng nhau ra khỏi văn phòng, cô quay đầu nhìn Vương Lị, cô ấy nắm hai tay lại, làm tư thế "Cố lên".

"Cô giáo Chu, cô thích ăn gì ?" Ngồi vào xe, Trương Tuần cẩn thận hỏi ý kiến của Chu Noãn.

"Tôi ăn gì cũng được"

Anh ta tiếp tục: "Tôi biết một nhà hàng mới mở không tệ, chúng ta đến đó nhé."

"Được" Chu Noãn máy móc trả lời.

Đến nhà hàng, Trương Tuần lịch thiệp mở cửa cho Chu Noãn, kéo ghế cho cô ngồi xuống.

Làm cho Chu Noãn càng thêm căng thẳng.

Phục vụ đưa thực đơn tới, cô nhìn qua, Trương Tuần nói: "Cô giáo Chu, thích ăn gì cứ gọi."

"À...vâng..." Chu Noãn đáp lại.

Cô không mấy hứng thú chọn chọn mỳ Ý và một món súp.

Trương Tuân cũng chọn giống Chu Noãn, thêm một chai vang đỏ.

Chu Noãn nhíu mày.

"Thầy Trương" Cô bình tĩnh mở miệng.

Trương Tuân cười hiền: "Gọi tôi Trương Tuần là được."

"Được, Trương Tuần, tôi..."

Ánh mắt Chu Noãn vô tình quét về phía cửa, nơi đó xuất hiện một bóng dáng, cao thẳng, kinh diễm.

Ánh mắt người đó nhìn quanh nhà hàng một vòng, cuối cùng chọn một vị trí cạnh cửa sổ.

Chu Noãn nghĩ thầm, là bác sĩ Chu vàTuế Tuế. Thật là trùng hợp.

Không biết vừa rồi anh ấy có nhìn thấy mình không.

Trương Tuần thấy Chu Noãn nói được một nửa, lại giật mình sững sờ, khẽ gọi cô: "Chu Noãn, Chu Noãn?"

Cô thu hồi ánh mắt, hắng giọng, thật sự nghiêm túc nói: "Thầy Trương, tôi cảm thấy chúng ta không thích hợp, cho nên, thầy không cần lãng phí thời gian với tôi nữa."

Trương Tuần kinh ngạc, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, nói: "Tôi biết rõ, cô liên tục từ chối tôi, nhưng mà, tôi không nghĩ sẽ từ bỏ, Chu Noãn."

Đối diện với ánh mắt thâm tình của anh ta, cô quyết đoán nói: "Thầy trương, anh cần gì phải lãng phí thời gian với tôi."

Trương Tuần cười nhạo một tiếng: "Tôi không thấy là đang lãng phí thời gian."

"Tôi..."

Phục vụ mang đồ ăn lên làm gián đoạn lời nói của Chu Noãn.

Trương Tuần quan tâm nói với cô: "Cô giáo Chu, ăn trước đi, ăn xong rồi nói."

"Thầy Trương..."

"Ăn đi..." Anh ta vẫn kiên trì như cũ.

Chu Noãn không biết làm thế nào, cầm lẫy dĩa, cuộn mỳ ống, ăn vào thật vô vị.

Ánh mắt của cô cố ý hay vô tình nhìn về một lớn một nhỏ phía cửa sổ.

Chu Diệc Mạch mỉm cười, giúp Tuế Tuế lấy pizza.

Đột nhiên anh quay đầu, giống như nhìn về phía Chu Noãn.

Cô chột dạ thu hồi ánh mắt, cúi đầu ăn một miếng nhỏ để che mặt.

Vừa rồi chắc bác sĩ Chu chưa nhìn thấy mình đâu.

Chu Noãn nghĩ thầm.

Nhưng mà vì sao mình phải chột dạ ? ? ?

Chu Noãn ăn một ít rồi buông dĩa, dùng âm điệu vững vàng nói với Trương Tuần, "Thầy Trương, thật xin lỗi, tôi nghĩ những điều nên nói tôi đều đã nói hết, cơm chúng ta cũng ăn rồi, tôi vẫn nên..."

Trương Tuân cũng bỏ dĩa xuống, mười ngón tay của anh ta đan vào nhau, hai khuỷu tay đặt trên bàn, quan sát Chu Noãn mang nhiều ý tứ hàm xúc, nói: "Cô giáo Chu, cô làm vậy chỉ khiến cho tôi càng ngày càng hứng thú với cô."

Chu Noãn nghe xong sắc mặt không vui, cảm giác như mình đang bị người ta đùa giỡn.

"Thầy Trương." Cô trầm giọng gọi anh ta một tiếng.

"Được rồi, ý của cô tôi đã biết, cô không thích tôi, tôi không miễn cưỡng; nhưng mà tôi thích cô, điều đó không thay đổi." Trương Tuần kiên định nói.

Chu Noãn thuận miệng bịa một câu: "Tôi có chồng chưa cưới"

"Cái gì ! Cô có chồng chưa cưới?" Giọng nói Trương Tuần có hơi lớn, thu hút sự chú ý của một số vị khách trong nhà hàng.

Chu Noãn: tình thế bắt buộc, nói dối quá trớn, mong là bác sĩ Chu không nghe thấy. Mình cũng không phải người hay nói dối.

Cô lén nhìn về phía Chu Diệc Mạch, anh cúi đầu chậm rãi ăn, sườn mặt nhu hòa, dường như mang theo mấy phần vui vẻ.

"Đúng vậy, tôi có chồng chưa cưới. Cho nên, thầy Trương, chúng ta không có khả năng." Chu Noãn bình tĩnh nói xong, gọi phục vụ thanh toán, rời đi vững vàng trên đôi giày cao gót.

Không ai biết rằng, thực ra mỗi bước đi của cô đều mơ mơ màng màng.

Để lại một mình Trương Tuần kinh ngạc không nói nên lời, bình thường Chu Noãn không gần gũi nam giới, là bởi vì đã có chồng chưa cưới ?

Chu Noãn ra khỏi nhà hàng, lấy tay vuốt vuốt ngực, trái tim suýt thì nhảy ra ngoài.

Ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Chu Diệc Mạch lưu luyến ngoài cửa sổ, Tuế Tuế chu miệng, chỉ vào Chu Noãn ngoài cửa sổ.

Tuế Tuế: ba ba, là dì Chu Noãn.

Anh gật đầu cười.

Chu Noãn không sốt ruột rời đi, cô quay mặt lại, xuyên qua cửa kính thủy, nhìn bố con họ.

Tuế Tuế vẫy tay với cô.

Chu Noãn cũng vươn tay, mỉm cười vẫy tay đáp lại cô bé.

Ánh mắt cô chuyển sang phải, dừng lại trên mặt Chu Diệc Mạch, thấy anh đang nhìn mình.

Quả nhiên anh ấy đã nhận ra mình từ sớm?

Tuế Tuế khoa tay múa chân với cô vài cái.

Chu Noãn không hiểu, nhưng Chu Diệc Mạch lại hiểu.

Chu Diệc Mạch đọc thủ ngữ của Tuế Tuế, ngón tay trắng nõn gõ gõ có quy luật trên mặt bàn, sau đó động tác từ từ chậm lại cho đến yên lặng.

Đôi mắt màu hổ phách nhìn lại cô lần nữa, nhìn chằm chằm một lúc lâu.

Cách cửa kính, mái tóc đen mềm mại của Chu Noãn bay trong gió mùa thu.

Chu Noãn chậm rãi cúi đầu, đi về bến xe buýt gần đó.

Bọn họ đã có duyên ba lần gặp mặt.