Ba Lần Gặp Gỡ

Chương 39: TÍCH PHÚC MẤY ĐỜI




Dọc đường đi, Chu Noãn cúi đầu, cô được Chu Diệc Mạch bế vào tận phòng làm việc trong ánh mắt tò mò của mọi người.

Cửa bị khoá lại.

Trong hành lang, cả bác sĩ và y tá đều há hốc miệng, mọi người đều có cùng suy nghĩ: Bác sĩ Chu bình thường lạnh lùng, vậy mà nay lại ôm phụ nữ vào văn phòng?!!!

Thẩm Trạch đi ngang qua, tay còn đang lật bệnh án, anh ta nhướng mày tuyên bố rất "hàm súc": Đó chính là Chu phu nhân trong truyền thuyết đấy!

Mọi người sực tỉnh, thì ra là Chu phu nhân từng xuất hiện trong bữa tiệc chúc mừng hôm trước!

Mọi người: Tại sao lại phải khoá cửa chứ... @[email protected]

Vào phòng làm việc, Chu Diệc Mạch đi tới phòng thay đồ lấy một ít quần áo thường dùng của anh đưa cho Chu Noãn.

"Quần áo ướt cởi ra trước đã, anh sấy khô cho em." Chu Diệc Mạch dịu dàng nói.

Chu Noãn gật đầu, lỗ tai ửng đỏ.

"Em đi vào trong thay đồ đây." Chu Noãn chỉ phòng thay đồ.

"Ừ." Chu Diệc Mạch gật đầu.

Chu Noãn đi vào, Chu Diệc Mạch thả rèm cửa phòng làm việc xuống, lại sửng sốt nhìn chằm chằm túi giấy trên bàn hồi lâu mới lấy tập tài liệu ra.

Túi giấy ướt, giấy có phần ẩm ướt, anh lật xem từng tờ một, không mấy chú ý đến nội dung trên giấy, có phần thất thần.

Anh quay đầu nhìn về phía phòng thay đồ đóng chặt cửa, để tập tài liệu trong tay xuống, cất bước đi tới.

Chu Noãn thay quần xong, bắt đầu mặc áo sơ mi của Chu Diệc Mạch, cô vừa bắt đầu cài cúc áo thì cửa phòng thay đồ mở ra.

Cô nắm lấy cổ áo theo bản năng, quay đầu nhìn.

Chu Diệc Mạch tựa vào cửa, lẳng lặng nhìn cô.

Chu Noãn mím môi, cô quay đầu lại, run rẩy cài cúc áo.

Ngồi trên đống lửa cũng chỉ đến mức này thôi.

"Anh lăng trì xử tử em còn hơn..." Chu Noãn nhỏ giọng lầu bầu.

Một đôi tay choàng đến từ phía sau, Chu Noãn rơi vào vòng ôm ấm áp của Chu Diệc Mạch, má kề má: "Anh không nỡ."

Chu Noãn bật cười, xem ra anh hết giận rồi.

Cô nhớ lại lúc trong thang máy, mặt anh lạnh như băng, lúc đó cô khiếp sợ vô cùng.

"Vậy đổi lại nếu em thấy anh trong dáng vẻ này, em sẽ phản ứng ra sao..." Anh khẽ nói vào tai cô.

Chu Noãn sửng sốt một chút, nếu quả thật như vậy, trong lòng cô cũng rất khó chịu.

"Biết rồi mà, lần sau em ra ngoài nhất định sẽ mang ô theo!" Chu Noãn vỗ ngực bảo đảm.

Chu Diệc Mạch ôm lấy cô, tay sờ vào cúc áo sơ mi, buồn cười nói: "Em cài sai rồi này."

Chu Noãn cúi đầu nhìn, đúng vậy thật.

Nhất định là vừa rồi anh vào cửa làm cô giật mình, cho nên cô mới luống cuống tay chân rồi biến thành thế này.

Chu Diệc Mạch cài lại cúc áo sai kia cho Chu Noãn, nhẫn nhịn cởi từng chiếc cúc áo rồi lại cài vào, tay Chu Noãn cứng đờ, khuôn mặt đỏ lên, tai đỏ rực.

Cô không mặc gì bên trong cả, đường nét như ẩn như hiện.

Áo sơ mi này ai thiết kế vậy vậy? Sao lại nhiều cúc áo như vậy chứ? Làm sao mà cài xong được!

Chu Noãn muốn phát bực lên, cả người nín thở tập trung tư tưởng.

Cài đến cúc áo gần cuối, động tác Chu Diệc Mạch dừng lại.

"Sao lại không... cài vào..."

Chu Noãn chậm chạp nghiêng đầu, nụ hôn của Chu Diệc Mạch rơi xuống, đầu lưỡi của anh dò xét vào trong miệng cô, tìm kiếm đầu lưỡi ấm mềm.

Chu Diệc Mạch nghiêng người áp Chu Noãn lên mặt tủ quần áo.

Tủ quần áo lạnh như băng khiến Chu Noãn phát run, Chu Diệc Mạch vội vàng kéo cô lại, cánh tay vòng qua eo cô để cô dựa lên tay anh.

Chu Diệc Mạch hôn dịu dàng triền miên, không bỏ qua, không buông bỏ.

Nụ hôn từ trên môi kéo xuống cần cổ, tay Chu Diệc Mạch mở cửa tủ quần áo ra lấy khăn lông.

Anh thở dài rời khỏi cổ cô, thẳng người dậy, khăn lông trong tay đặt lên đầu Chu Noãn, lau vài cái cho cô: "Nhớ lau khô tóc đấy."

Môi Chu Noãn bị anh hôn đến mức đỏ ửng lên, cô gật đầu.

"Anh đi họp đây." Chu Diệc Mạch nhìn cô chăm chú nói.

"Được." Giọng cô dịu dàng.

Chu Diệc Mạch cười khẽ, tay xoa mặt Chu Noãn: "Anh đi xong, em nhớ khoá cửa, nếu không phải anh gõ thì đừng cho ai vào."

"Vâng..." Chu Noãn ngoan ngoãn đáp lại.

Chu Diệc Mạch đi rồi, Chu Noãn nghe lời đóng kỹ cửa, cô thở phào nhẹ nhõm, dùng khăn lông bắt đầu lau tóc, khóe miệng không kìm được cong lên.

Đi vài bước, cô cúi đầu tự nhìn mình, áo sơ mi mỏng quá...

Cô lấy khăn bọc kín mình.

Chu Diệc Mạch giúp cô mở máy sưởi, cô cũng không biết làm gì, chỉ an vị ở chỗ anh ngẩn người.

Xấp thư đã mở bên trái bàn thu hút sự chú ý của cô, trên đó có tiếng Đức, tiếng Pháp, còn có những thứ tiếng cô không tài nào nhận ra, chỉ có một bức tiếng Anh cô đọc hiểu: Recommendation letter.

Thư giới thiệu?

Chu Noãn cầm lên đọc, tuy trong thư có nhiều thuật ngữ chuyên ngành nhưng cơ bản vẫn đọc hiểu được.

Viện trưởng tự mình đích thân viết thư giới thiệu, tiến cử Chu Diệc Mạch đi trao đổi ba năm ở bệnh viện nhi Freud tại Mỹ.

Ba năm à...

Chu Noãn nhìn kim giây của đồng hồ treo tường, bây giờ cô cần nhìn vật khác một chút để dời lực chú ý.

Diệc Mạch, anh ấy đã đồng ý sao?

Chu Noãn chăm chú nhìn kim giây hẳn mấy tiếng đồng hồ, suy nghĩ trong đầu rất hỗn loạn.

Chu Diệc Mạch đứng ngoài gõ cửa tận ba lần mà cô vẫn không nghe thấy.

"Noãn Noãn?" Chu Diệc Mạch đứng ngoài hơi lo lắng.

Chu Noãn lấy lại tinh thần, vội vàng chạy đến mở cửa ra, Chu Diệc Mạch thấy cô như vậy, khẽ cau mày, anh vào phòng đóng cửa lại.

"Làm sao thế?" Chu Diệc Mạch hỏi.

Chu Noãn cắn môi nói: "Em thấy recommendation letter trên bàn anh, xin lỗi, không phải em cố tình lật xem đồ của anh, nhưng mà..."

Nhưng mà cô vẫn không nhịn được nhìn, cho nên bây giờ mới có bộ dạng này.

Chu Diệc Mạch cười một tiếng, đặt tập tài liệu trong tay lên bàn.

"Anh có đi không? Nước Mỹ ấy." Chu Noãn ngẩng đầu, nghiêm túc hỏi.

Chu Diệc Mạch tựa vào bên cạnh bàn, vừa muốn mở miệng, Chu Noãn đã ngắt lời: "Anh đừng nói trước, để em nói đã."

"Em đã nghĩ kĩ rồi, nếu anh muốn đi thì em sẽ đi cùng, đưa Tuế Tuế theo luôn."

"Tiếng Anh của em cũng không tệ lắm, anh yên tâm đi, tuyệt đối có thể sống ở Mỹ được."

Ba năm, đối với Chu Noãn, thời gian này quá dài.

Chu Diệc Mạch nghe cô nói xong bèn cười khẽ, anh vẫy tay về phía cô, Chu Noãn chầm chậm đi tới.

Chu Diệc Mạch kéo cổ tay cô, ôm cô vào lòng, cười nói: "Anh không đi."

"Thật sao?"

"Thật... Ai nói anh muốn đi chứ..." Chu Diệc Mạch dịu dàng nói, độ ấm trong lòng bàn tay anh truyền đến ót Chu Noãn, Chu Noãn đưa tay vòng qua eo anh.

"Em sợ anh không đi sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp." Chu Noãn lo lắng nói.

"Không đâu, sao em không xem thời gian trong thư, thư giới thiệu đã quá hạn từ lâu rồi, anh quên vứt đi đó thôi." Chu Diệc Mạch buông Chu Noãn ra, cầm lấy thư giới thiệu trên bàn chỉ cho cô xem ngày tháng trong thư.

"Lúc đó sốt ruột quá nên..." Chu Noãn chép miệng, xấu hổ quá...

Chu Diệc Mạch nhìn phản ứng của cô bèn cười trộm.

"Mau chúc mừng anh đi." Chu Diệc Mạch bỗng nhiên nói một câu.

"Hả?" Chu Noãn nghi hoặc hỏi.

Chu Diệc Mạch vỗ tập tài liệu xanh lam trên bàn nói: "Phương án trị liệu kiểu mới cho chứng hở hàm ếch ở trẻ em được thông qua rồi."

"Thật không?" Chu Noãn hoan hô nói.

"Thật."

"Còn nữa Anh có thể sẽ trở thành bác sĩ chủ nhiệm trẻ tuổi nhất." Chu Diệc Mạch chỉ biển tên trên ngực mình.

Chu Noãn toét miệng cười, không hề che giấu nỗi vui sướng và tự hào khi làm người nhà của người bác sĩ tâm huyết này. Cô nhảy cẫng lên ôm lấy anh

Chu Diệc Mạch ôm cô, ánh mắt nhìn vào phong thư giới thiệu rơi trên mặt đất kia.

Mấy tháng trước, viện trưởng tới tìm anh bảo muốn tiến cử anh đi Mỹ, thư giới thiệu cũng đã viết xong, bên kia đã an bài một chức vị rất tốt, hơn nữa họ rất đánh giá cao năng lực của anh.

Nhưng anh từ chối khiến viện trưởng hơi bất ngờ.

Sau đó, anh tốn một khoảng thời gian rất dài tìm hiểu về chứng hở hàm ếch này, thành tựu rất rõ ràng.

Anh không ngờ hôm nay lại được thăng chức dù chưa đủ tuổi thế này.

Chu Noãn nâng mặt Chu Diệc Mạch lên, hôn lên khóe miệng anh: "Giỏi quá!"

Chu Diệc Mạch bật cười, cô khen thưởng anh như đang đứng trước một đứa bé ấy.

Chu Diệc Mạch cầm quần áo Chu Noãn đi sấy khô, sau đó lại gặp mấy ca cấp cứu, anh bận rộn đến rất muộn mới đi lấy quần áo cô về.

Hai người thay quần áo xong, về nhà.

Ngồi vào trong xe, Chu Diệc Mạch mới nhớ ra hai người hình như cũng chưa ăn cơm, anh quay đầu hỏi Chu Noãn: "Noãn Noãn."

"Dạ?"

"Em có đói không?"

Chu Noãn mới à lên một tiếng, vậy mà cả hai người đều quên béng chuyện ăn cơm, cô có lẽ là đói quá rồi nên không cảm thấy đói nữa.

"Em không đói lắm."

Chu Diệc Mạch suy tư một lúc: "Đi thôi, đi ăn cơm."

Xe lái đến trong một hẻm nhỏ, Chu Noãn ngồi trong xe nhìn ra ngoài, quanh đây không có mấy bóng người.

Cơn mưa xối xả vừa qua đi, trên đường yên tĩnh cực kì, cây hai bên đường còn thỉnh thoảng nhỏ xuống vài giọt nước.

Chu Diệc Mạch và Chu Noãn xuống xe, anh nắm tay cô bỏ vào túi áo lớn của mình, đưa cô rẽ đông rẽ tây, lượn một vòng thật lớn mới dừng lại.

Chu Noãn ngẩng đầu nhìn, tên quán rất đơn giản – cửa hàng cháo.

Đúng là lời ít ý nhiều.

Chu Diệc Mạch cùng cô đi vào, anh đi thẳng vào bên trong, có vẻ rất quen thuộc.

Một ông lão từ cầu thang gỗ lầu hai đi xuống, cầu thang kêu kẽo kẹt, ông cụ chớp mắt nhìn Chu Diệc Mạch: "Ái chà, là cái lọ chán chường* đấy hả?"

* Chú thích: Nguyên văn là "闷油瓶", mình cũng chưa hiểu nghĩa chỗ này lắm, ai biết thì nói cho mình với nhé.

Chu Noãn vừa nghe, che miệng cười: Cái lọ chán chường hả... Hình như trong mắt người khác, anh có lúc cũng chán chường thật...

"Ông ơi, hai bát cháo đậu đỏ." Chu Diệc Mạch cười nói.

"Được rồi."

Sau khi ông cụ vội vàng đi vào, Chu Diệc Mạch chậm rãi nói,cửa hàng cháo này quán anh thường xuyên đến thời đại học, tốt nghiệp xong thì ít đi hơn. Anh thích yên lặng, thư viện đúng là một nơi lý tưởng, nhưng anh cũng thích thức ăn ngon.

Ngẫu nhiên có một lần đi qua nơi này, cháo ở đây rất hợp khẩu vị của anh, chỗ ngồi phía trong này cũng cách biệt với bên ngoài, người khác không thấy được anh đang làm gì.

Chu Noãn nghe vậy thì gật đầu, quả nhiên là phong cách của Chu Diệc Mạch.

Cháo đậu đỏ đến, ông cụ lúc nào cũng trêu Chu Diệc Mạch cuối cùng cũng mang cô vợ nhỏ tới, trước đây ông còn sợ cái lọ chán chường này sẽ không lấy được vợ, cuối cùng lại lấy được một cô gái xinh đẹp lanh lợi, là phúc mấy đời nhà anh.

Chu Diệc Mạch nghe vậy bèn gật đầu lia lịa, Chu Noãn được khen quá lại ngượng ngùng.

Ăn xong bát cháo nóng hầm hập, hai người tạm biệt ông cụ, nắm tay đi về.

"Nhìn đi, anh phải tích phúc mấy đời mới cưới được em đấy." Chu Noãn dịu dàng trêu chọc.

"Ừ." Giọng nói Chu Diệc Mạch rất vui vẻ.

Chu Noãn chép miệng, thực ra còn có câu sau, nhưng cô xấu hổ không nói.

Cô cũng tích phúc mấy đời mới lấy được anh.