Ba Lần Gặp Gỡ Bác Sĩ Tôi Không Choáng

Chương 2: GẶP LẠI [1]




Ngày thu, ánh nắng ấm áp, cùng với cơn gió nhẹ nhàng lướt qua, vừa khéo, bầu trời không có dấu hiệu của mưa bão.
Sáng sớm hôm nay, bất ngờ xảy ra một cơn mưa lớn.
Cửa hàng bánh mì bên cạnh nhà Chu Noãn kín chỗ, cô cũng tiến vào trong đám đông. Chu Noãn nghĩ, đa số mọi người ở đây đều có mục đích giống mình – trú mưa.
Cô không mang ô, phải một lúc nữa xe bus mới đến nơi, trú mưa ở đây là cách duy nhất.
Bánh mì trong cửa hàng đang ra lò cũng hợp với hình hình: trời mưa rồi phải làm sao đây... Tôi rất nhớ bạn....
Chu Noãn chưa ăn sáng, có chút đói bụng, cô nhìn quanh một vòng các loại bánh mì, cuối cùng chọn cái đơn giản nhất. Đi vào quầy trả tiền, cô lấy ví da từ túi xách, rút tiền trả, nhân viên thu ngân thối lại tiền lẻ.
Không cẩn thận, tiền lẻ trong tay Chu Noãn rơi xuống, cô xoay người lại nhặt.
Chỉ nghe "Rầm" một tiếng, cô ngã xuống đất.
"Quý khách !Quý khách !"Nhân viên thu ngân từ quầy chạy nhanh ra ngoài, đỡ lấy Chu Noãn.
"Leng keng..." Tiếng chuông ở cửa hàng vang lên, vừa có khách tới.
Chu Diệc Mạch thu ô lại, bước vào, chỉ nhìn thấy mọi người vây quanh một chỗ, anh đi qua, phát hiện có người ngã xuống đất ngất đi.
"Mọi người tránh ra."Giọng nói của anh trong trẻo nhưng lạnh lùng, giọng điệu mệnh lệnh.
Đám người vây xem tản ra tứ phía.
"Tôi là bác sĩ, để cô ấy nằm ngang."
Trải qua di chuyển vị trí, vì té xỉu nên mái tóc dài của Chu Noãn hỗn độn trên mặt, lộ ra gò má rõ nét.
Khi thấy rõ gương mặt của cô, Chu Diệc Mạch lắp bắp kinh hãi.
Anh không nghĩ sẽ gặp lại Chu Noãn như vậy.
Hình như hôm nay cô mặc trang phục khi đi làm, phía trong là áo sơ mi trắng phẳng phiu, bên ngoài vest màu đen, dưới là chân váy cùng màu.
Tay Chu Diệc Mạch dò xét họng cô, sau đó ngón tay anh mở cúc áo sơ mi đầu tiên ra, lại cảm thấy chưa đủ, mở thêm cúc áo thứ hai, để Chu Noãn hô hấp dễ dàng hơn.
Bởi vì trời mưa, bầu không khí bên trong đặc quánh lại, mặt đất cũng bẩn do mọi người giẫm lên.
Chu Noãn mặc áo khoác màu đen nằm thẳng trên mặt đất, chiếc áo đã nhuộm ít bùn đất. Dính nước mưa nên mái tóc dài bị ướt, giờ lại dính vào khuôn mặt, nhìn có chút nhếch nhác.
Chu Diệc Mạch cứ như vậy quỳ một gối xuống.
Qua một lát, chân mày Chu Noãn giãn ra, đôi môi trắng bệch buông lỏng, lông mi khẽ động, ánh mắt chậm rãi mở ra.
Đập vào mắt cô là một gương mặt mơ hồ, nhưng lại có phần quen thuộc.
Khi cô thanh tỉnh hoàn toàn, đối diện chính là đôi mắt màu hổ phách.
Chu Diệc Mạch đỡ cô dậy, Chu Noãn mở miệng nói khẽ: "Tôi..."
"Cô bị ngất xỉu."Giọng điệu lại bình tĩnh đến vậy
Chu Noãn gật đầu, vịn vào Chu Diệc Mạch đứng lên, khóe miệng hơi cười, nói: "Tôi bị thiếu máu."
"Tốt nhất là hôm nào cô nên đến bệnh viện kiểm tra lại."Anh nói rất công thức hóa.
Chu Noãn tự hỏi: rõ ràng là vừa mới quay người nhặt tiền xu, nhất thời vội vàng quá, lại bị ngất xỉu.
"Cô có nghe không ?"Chu Diệc Mạch thấy Chu Noãn phân tâm liền hỏi.
"Vâng, vâng, là bệnh cũ.Bác sĩ Chu, thật là trùng hợp."Chu Noãn nói
"Ừ" Anh thuận miệng đáp lại
Vốn anh lái xe đi ngang qua đây, đúng lúc Tuế Tuế chưa ăn sáng, nên dự định xuống xe mua cho con bé cái bánh mì.
Vào cửa hàng, lại trùng hợp gặp phải Chu Noãn té xỉu.
"Tuế Tuế" Đột nhiên nhớ ra gì đó, giọng nói anh có chút lo sợ, vào đây đã hơi lâu. Anh lập tức buông cánh tay đang đỡ Chu Noãn, sốt ruột chạy ra ngoài.
Chu Diệc Mạch chợt buông tay, làm cho cô có chút thất thần.
Chu Noãn nhìn thời tiết bên ngoài, trời vẫn còn đang mưa nhỏ.
Cô nhìn Chu Diệc Mạch chạy về phía chiếc ô tô màu đen, mở cánh cửa phía sau ra, ngồi xuống.
Sau một lúc lâu, anh lại ra khỏi ô tô, lấy tay che đầu, đi nhanh đến phía sau, mở cốp xe lấy ô ra, đi tới bên xe, mở cửa, xoay người, trong lòng anh là một bé gái.
Một tay Chu Diệc Mạch ôm cô bé đi tới cửa hàng bánh mì.
"Quý khách, chị không sao chứ?" Nhân viên thu ngân gọi Chu Noãn đang sững sờ.
Cô hoàn hồn lắc đầu: "Tôi không sao, thật xin lỗi, đã dọa đến mọi người."
Nhân viên thu ngân đỡ Chu Noãn ngồi xuống bên cạnh, nói: "Quý khách, chị ngồi đây chờ một lát, em đi lấy cho chị ly nước ấm."
"Cảm ơn, phiền bạn quá."Cô cảm kích
Ánh mắt Chu Noãn lại hướng về phía Chu Diệc Mạch, dưới mưa anh từng bước đi tới.
"Leng keng..." cánh cửa bị đẩy ra lần thứ hai.
Chu Diệc Mạch buông bé gái, gấp ô lại, cắm vào ống đựng.
Anh nhìn về hướng Chu Noãn bên này, sau đó ngổi xổm xuống, biểu thị một số động tác ngôn ngữ ký hiệu của người câm điếc với cô bé, nét mặt dịu dàng.
Ngôn ngữ ký hiệu...
Chu Noãn kinh ngạc, ánh mắt chuyển hướng qua cô bé, quả nhiên cô bé đang cười.
Chắc là nhận được sự đồng ý của bé ấy, Chu Diệc Mạch nắm tay em đi về hướng Chu Noãn.
Tới trước mặt cô, bé gái với đôi mắt to tròn, nhìn Chu Noãn chằm chằm.
Cô mỉm cười nhìn em, thể hiện sự thiện ý nhất của mình với nó.
Thật ra Chu Noãn muốn đưa tay chạm vào cô bé, nhưng hiện giờ tay cô dính nước bùn, sợ dính vào mặt em ấy.
Cô bé mặc một chiếc váy liền màu đỏ, vớ trắng, chân mang đôi giày da, rất là đáng yêu.
Bé gái ngẩng đầu, mắt nhìn Chu Diệc Mạch, anh nhìn nó gật đầu.
Sau đó, cô bé đứng trước mặt Chu Noãn, đôi tay nhỏ chủ động cầm tay Chu Noãn. Tay mình đột ngột có hơi ấm, làm cho cô vừa mừng vừa lo.
Một bàn tay khác của bé gái vẫy vẫy với Chu Noãn.
Cô khó hiểu, ngẩng đầu, nhìn về phía Chu Diệc Mạch.
Anh mỉm cười giải thích: "Con bé bảo cô cúi người xuống, đến gần nó một chút."
Chu Noãn gật đầu nghe theo.
Cô bé kiễng mũi chân, hôn một cái lên gò má Chu Noãn.
Mắt cô mở to, phần nhiều là giật mình còn lại là vui mừng.
Quả thực dáng vẻ hiện tại của cô có chút nhếch nhác.
Chu Noãn hỏi cô bé: "Cháu tên gì ?"
Đôi mắt đen bóng xinh đẹp của bé gái chớp chớp rồi chăm chú nhìn cô.
Chu Noãn cứng đờ, cô quên rằng, cô bé không thể nói chuyện, có lẽ cũng không thể nghe được cô nói gì.
Giọng nói của Chu Diệc Mạch vang lên lần thứ hai: "Chu Giai Tuế"
"Con bé tên là Chu Giai Tuế" Anh nhắc lại một lần nữa.
Tay anh từ phía sau ôm lấy Tuế Tuế, đặt cô bé ngồi đối diện với Chu Noãn.
"Giai Tuế..." Cô khẽ nói
Chu Diệc Mạch nhìn chằm chằm Chu Noãn, thản nhiên nói: "Cô giáo Chu, tôi đi mua đồ ăn sáng cho Tuế Tuế, phiền cô giúp tôi trông chừng con bé một chút."
"Được" Chu Noãn lập tức đồng ý.
Khóe miệng Chu Diệc Mạch nhếch lên, lại nhìn cô một cái, đi về phía quầy.
Chu Noãn, Tuế Tuế hai người một lớn một nhỏ, đôi mắt to nhìn đôi mắt nhỏ. Tuế Tuế hơi nghiêng đầu sang trái nhìn cô một lát, rồi lại nghiêng đầu sang phải nhìn cô một lát.
Chu Noãn cũng không biết làm sao để nói chuyện với cô bé, nên vẫn mỉm cười như cũ.
Nhân viên thu ngân bưng ly nước ấm tới, nói với Chu Noãn: "Hai tay ôm lấy ly, sắc mặt chị nhìn qua vẫn chưa được tốt lắm."
Chu Noãn tiếp nhận, nói lời cảm ơn.
Hình như nhân viên thu ngân có chút vội, hỏi thăm Chu Noãn xong, quay lại quầy.
Đợi Chu Diệc Mạch trở về, trên tay là khay, phía trên có đủ loại bánh mì với hình dáng đáng yêu, vừa nhìn là biết cho Tuế Tuế.
Cô bé chọn bánh hình gấu, ngồi dậy ăn.
Sau đó Chu Diệc Mạch đưa cho Chu Noãn một ly thức uống nóng, nước ấm trên tay cô đã có chút lạnh, liền nhận lấy ly kia.
Anh nói với Chu Noãn: "Sữa táo đỏ, đối với cô rất tốt."
Chu Noãn gật đầu.
Tuế Tuế nhìn chằm chằm khay bánh mì trên bàn, lại nhìn mặt Chu Noãn, liền chọn một cái bánh hình dâu tây đáng yêu đưa cho cô.
Chu Noãn cười nhận lấy, lại nghĩ tới điều gì, tay phải cô nắm lại, ngón cái giơ ra, gấp hai lần.
Đây là lời cảm ơn bẳng ngôn ngữ ký hiệu mà cô xem trên TV.
Chu Diệc Mạch nở nụ cười, Chu Noãn hỏi: "Bác sĩ Chu, anh cười gì vậy ?"
Anh đáp lại rất ôn hòa: "Không nghĩ tới cô giáo Chu còn biết ngôn ngữ ký hiệu."
Chu Noãn mếu máo, cái anh này, biết rõ là cô không biết, đang cười nhạo cô sao.
"Tôi làm không đúng sao ?"Chu Noãn hỏi lại anh.
Chu Diệc Mạch lạnh nhạt đưa ra đánh giá: "Không đúng." Giọng điệu nghiêm khắc của bác sĩ.
Sau đó anh giơ tay phải lên, bằng với ngực, nắm lại bốn ngón hướng về phía mình, giơ ngón tay cái lên, đối mặt với Chu Noãn, sử dụng ánh mắt chân thành nhìn cô, gật gật ngón tay cái hai lần.
"Nên làm như vậy."Chu Diệc Mạch thản nhiên nói.
Chu Noãn gật đầu.
Ánh mắt Tuế Tuế quanh quẩn bên hai người, sau đó lộ ra nụ cười.
Trời mưa bên ngoài không biết đến lúc nào mới dừng, Chu Noãn cúi đầu đánh giá lại bản thân, xem ra phải về nhà tắm rửa thay quần áo mới được.
Cô nói: "Bác sĩ Chu, anh muộn giờ làm rồi."
Chu Diệc Mạch gật đầu, ánh mắt lại nhìn Tuế Tuế, cô bé đang chậm rãi ăn bánh mì.
Anh nói một cách chậm rãi: "Bình thường Tuế Tuế không thích ăn bữa sáng, hôm nay lại ăn hết một cái bánh mì."
Chu Noãn hiểu ý, ánh mắt di chuyển, dừng trên đôi tay của Chu Diệc Mạch.
Ngón tay thon dài trắng nõn, khớp xương rõ ràng, hoàn mỹ không tỳ vết. Nếu không phải bác sĩ, hai bàn tay này có thể đàn piano rồi.
Nhưng có một chi tiết nhỏ thu hút Chu Noãn, ở ngón tay áp út của anh không có nhẫn.
Chu Diệc Mạch để ý thấy Chu Noãn phân tâm thì nhìn về phía cô, lại chú ý tới ánh mắt của cô, hỏi: "Đang nhìn gì vậy ?"
Chu Noãn giật mình, lắp bắp nói: "Không, không có gì."
Chu Diệc Mạch nói: "Tôi chưa kết hôn."
"À...."Chu Noãn rũ mắt, cô có cảm giác như đang bị anh vạch trần vậy.
Chu Noãn lại nhìn về Tuế Tuế phía sau, "Vậy..."
Chu Diệc Mạch kiên nhẫn đáp: "Tôi là cha của Tuế Tuế."
Chu Noãn cái hiểu cái không gật đầu, vẫn cảm thấy anh là người có quá khứ.
Chẳng qua đây là chuyện của người ta, cô cũng không tiện hỏi kỹ.
Điện thoại của cô rung lên, thấy có người gọi tới, lập tức nghe máy, đầu kia điện thoại là Trương Tuần, hỏi cô sao đến giờ vẫn chưa đến nhà trẻ.
"Thầy Trương, thân thể tôi hôm nay không được tốt lắm, có thể xin nghỉ nửa ngày được không ?" Chu Noãn hỏi.
Trương Tuần ôn hòa đồng ý giúp Chu Noãn xin phép, để cô nghỉ ngơi tốt.
Cô cúp điện thoại, nhìn ra ngoài, trời vẫn còn mưa, nói với Chu Diệc Mạch: "Bác sĩ Chu, tôi phải đi, phải..." Chu Noãn cúi đầu nhìn lại chính mình, "Phải về nhà thay quần áo."
Anh cũng liếc mắt ra bên ngoài nhìn thời tiết, nói: "Để tôi tiễn cô."
"Không cần phiền vậy."Chu Noãn từ chối.
Chu Diệc Mạch nói rất nghiêm túc: "Trước người lạ, tôi còn là bác sĩ, tôi không thể đảm bảo được rằng cô sẽ không ngất xỉu trên đường về" anh dùng ngón tay gõ gõ lên bàn tiếp tục nói "Vả lại, chúng ta hẳn cũng không phải người xa lạ, đã có duyên hai lần gặp mặt."
Chu Noãn sửng sốt trước những lời nói của anh, ma xui quỷ khiến lại gật đầu.