Ba Lần Gặp Gỡ Bác Sĩ Tôi Không Choáng

Chương 13: VỀ NHÀ [1]




Trước khi về nhà, Chu Diệc Mạch đã gọi điện thông báo một tiếng.
Trở về Chu gia, còn chưa vào đến cửa, Chu Diệc Mạch đã thấy chú Trần lén lút đi ra ngoài, nháy mắt với mình một cái.
Anh dự đoán, không khí trong nhà không được tốt lắm.
Vào trong nhà, quả nhiên thấy ông nội đang ngồi ở trên sô pha, lão gia tử tay nắm gậy ba-toong, ánh mắt nặng nề ẩn chứa cơn giận, bố của Chu Diệc Mạch – Chu Gia Danh cũng có vẻ mặt không lấy gì làm vui vẻ.
Chỉ có bà nội nhìn thấy cháu trai là mặt mày hớn hở, nói: "Diệc Mạch à, đến đây ngồi."
Bà nội đi lên trước, cầm tay Chu Diệc Mạch, nhỏ giọng bảo: "Đợi lát nữa nói chuyện phải có chừng mực, biết không?"
Chu Diệc Mạch mỉm cười, đáp: "Cháu biết rồi bà nội."
Bà nội lôi kéo anh cùng ngồi xuống sô pha. Lúc này, lão gia tử đột nhiên gõ cây gậy xuống đất một cái thật mạnh, nghiêm khắc nói: "Ai cho mày ngồi xuống!"
Ông nội nổi giận, bà nội cũng sợ, Chu Diệc Mạch không ngồi xuống mà đứng ở một bên.
Anh đè lại vai, để cho bà nội ngồi xuống trước, chính mình lại lấy sổ hộ khẩu từ trong ngực ra đặt lên bàn trà.
"Bố, bố uống trà trước đã, đừng tức giận." Quách Uyển Nghi, cũng chính là mẹ của Chu Diệc Mạch, đưa chén trà cho bố chồng, nhẹ giọng nói.
"Uống trà? Uống trà cái gì chứ! Có phải là do tôi đã già nên vô dụng rồi, chuyện lớn như kết hôn mà cũng không thương lượng với tôi." Ông nội nắm cây gậy ba-toong chỉ vào quyển sổ hộ khẩu đang ở trên bàn.
"Anh lại dám để chú Trần và bà nội anh trộm hộ khẩu từ chỗ của tôi! Mệt cho anh phải nghĩ ra trò này!" Lão gia tử tức giận đến trừng mắt. Nói xong, ông nhìn Trần Tuyền vẫn đang tránh ở cửa.
Ông gầm lên: "Trần Tuyền."
Chú Trần vội vàng tiến lên, nuốt một ngụm nước bọt, đáp lại: "Lão gia, tôi ở đây."
Ông vừa mở miệng ra là đã dạy dỗ: "Anh đã bao nhiêu tuổi rồi? Vậy mà còn giúp nó làm loạn!"
Chú Trần vội vàng trả lời: "Vâng vâng vâng, lão gia, ông bớt giận, thân thể quan trọng hơn."
Ông nội đứng lên, quát: "Thế mà tôi tưởng cả cái nhà này đều mong tôi chết sớm!"
"Ông nó!"
"Lão gia!"
"Bố!"
Chu Diệc Mạch đứng ở bên cạnh, không lên tiếng... Dù sớm hay muộn cũng sẽ phải đối mặt.
"Ông nội, dù thế nào con cũng đã kết hôn rồi." Anh nói một cách thản nhiên.
Nhắc tới việc này, ông nội lại chậm rãi ngồi xuống, sau một lúc trầm mặc, ông nói: "Ly hôn đi."
Chu Diệc Mạch nhíu mày, vừa muốn mở miệng, bà nội đã lên tiếng trước.
Bà nội cằn nhằn: "Lão già, ông thật hồ đồ. Hôn nhân làm sao có thể nói kết là kết, nói ly là ly được a. Vợ của Diệc Mạch phải làm thế nào đây."
Lão gia tử nghĩ một chút rồi nói: "Đây rốt cuộc là chuyện gì chứ? Anh đặt Hứa Doanh vào vị trí gì hả?"
Nhắc tới Hứa Doanh, tất cả chợt lặng im.
Ông nội cũng hắng giọng một cái, đến ông cũng cảm thấy rất khó xử.
Vẻ mặt Chu Diệc Mạch rất phức tạp, anh nhíu mày thật sâu.
"Sao lại náo nhiệt vậy?" Từ trên lầu hai, một giọng nữ truyền xuống khiến tất cả mọi người ngẩng đầu.
Quách Uyển Nghi thân thiết nói: "Tiểu Hinh, dậy rồi sao?"
Cô gái tóc xoăn dài tới vai kia điềm nhiên trả lời: "Vâng. Chú Trần, phiền chú giúp cháu một chút."
Chú Trần vội vàng bước nhanh lên lầu, "Đến đây."
Chú Trần ôm cô gái từ trên tầng xuống, đặt ở trên ghế sô pha, lại đi lên lầu đem xe lăn xuống. Toàn bộ quá trình đều rất tự nhiên, thuần thục, giống như đã từng làm rất nhiều lần,
"Chị." Chu Diệc Mạch gọi một tiếng, giọng nói ôn hoàn, thân thiện hơn.
Chu Hinh – chị gái của Chu Diệc Mạch, cũng là bảo bối trong lòng bàn tay của nhà họ Chu. Thông minh, khôn khéo, tính cách ôn hòa, vẻ ngoài nhẹ nhàng, nhưng do trải qua sự cố khi còn nhỏ, hai chân không thể đi lại. Cũng chính vì vậy, cả nhà từ nhỏ tới lớn đều rất quan tâm tới cô.
Chu Gia Danh – người vẫn chưa lên tiếng, sau khi nhìn thấy con gái, mặt cũng giãn ra, ánh mắt ôn hòa, nở nụ cười.
Gi ọng điệu của Chu Hinh tuy có chút trách móc nhưng thực chất lại rất ôn hòa, mắng nhẹ: "Thằng nhóc xấu xa, còn biết phải về nhà à."
Chu Gia Danh mở miệng, nói: "Tiểu Hinh, hôm nay con đừng nói giúp cho em trai con."
Chu Hinh làm nũng: "Bố ~"
Lúc nãy ở trên tầng cô cũng đã nghe được đại khái về sự việc, em trai luôn bình tĩnh cẩn thận nhà mình vậy mà lại lừa dối người trong nhà đi kết hôn.
Chu Hinh hé miệng, kéo tay áo Chu Diệc Mạch, chớp chớp mắt, hỏi: "Sao lại không dẫn em dâu về nhà cho mọi người gặp vậy?"
Chu Diệc Mạch nhẹ nhàng trả lời: "Để lần sau đi."
Hôm nay không khí trong nhà không tốt lắm.
"Chị rất mong chờ được nhìn thấy em dâu đó nha." Chu Hinh lén lút nháy mắt với anh.
Chu Diệc Mạch khẽ cười.
Một câu nói này cũng đủ để cho mọi người hiểu Chu Hinh sẽ đứng bên cạnh Chu Diệc Mạch.
Lần trước khi Chu gia có cảnh tượng như vậy là có liên quan đến việc anh nhận nuôi Tuế Tuế.
Lần trước nữa là khi Chu Diệc Mạch cố ý học y cùng với ông nội khiến Chu Gia Danh tức giận.
Mỗi một lần, Chu Hinh đều ủng hộ Chu Diệc Mạch, chị em đồng lòng.
Ông nội thương cháu gái, thở phì phì cũng không nói gì. Cháu gái mà ông luôn thương yêu lần này cũng không đứng cùng chiến tuyến với ông.
Chu Hinh và bà nội nhìn nhau cười, vẻ mặt bà nội cho biết bà đang khen cô làm tốt.
Cho nên hiện tại chỉ còn hai người đứng ở vị trí trung lập là Quách Uyển Nghi và Chu Gia Danh.
"Mẹ ~." Chu Hinh dựa vào vai mẹ.
Mẹ Quách đoan trang thanh lịch, ngữ khí vẫn cứng rắn như cũ: "Lần này mẹ sẽ ủng hộ ông nội con."
"Bố ~." Chu Hinh lại nhìn về phía Chu Gia Danh.
Chu Gia Danh tuy không nói nhưng thái độ cũng rất rõ ràng, ông ủng hộ ông nội.
Chú Trần nhanh chóng chạy trốn.
"Trời đất.... Chuyện Diệc Mạch kết hôn không phải là một chuyện đáng để ăn mừng sao, sao mọi người lại có biểu cảm này?" Chu Hinh thở dài.
"Con biết mọi người ngại mặt mũi của bác Hứa..."
"Nếu mọi người đều không muốn ra mặt, con sẽ đích thân nói với Hứa gia." Chu Hinh làm bộ muốn dịch chuyển xe lăn, Quách Uyển Nghi vội chạy ra ngăn lại.
"Tiểu Hinh." Quách Uyển Nghi mở chăn, đắp lên đùi Chu Hinh.
Chu Diệc Mạch ngồi xổm xuống, giúp Chu Hinh chỉnh lại chăn, cảm kích chị: "Cảm ơn chị."
Lần nào, chị cũng ủng hộ em.
Chu Diệc Mạch quay lại nhìn về phía ông nội, trong trẻo những cũng rất lạnh lùng nói: "Ông nội, con sẽ không ly hôn."
"Còn nữa, con cũng sẽ nhận nuôi Tuế Tuế."
Anh vừa nói vừa chậm rãi đứng lên.
Việc nhận nuôi Tuế Tuế khiến mọi người giật mình.
Tất nhiên là ngoại trừ Chu Gia Danh.
"Diệc Mạch..." Chu Hinh khẽ nhíu mày, việc kết hôn này thì có thể giải quyết một cách ậm ờ, nhưng chuyện của Tuế Tuế thì sợ là không được.
"Mày... Mày hồ đồ rồi." Ông nội giận dữ, giơ chiếc gậy lên định đánh, may mà bà nội ngăn lại kịp thời.
"Làm sao mày có thể nhận nuôi đứa trẻ của người phụ nữ đó! Mày muốn chọc giận tao đúng không?" Huyết áp của ông tăng cao, mặt đỏ bừng.
"Ông nội, ông cũng biết đây chỉ là một đứa trẻ, ông cũng từng là bác sĩ, ông sẽ hiểu mà, việc nhận nuôi bé sẽ giúp con thấy an tâm hơn." Chu Diệc Mạch bình tĩnh giải thích.
Ông nội ngồi xuống uống hớp trà, bà nội ngồi bên cạnh giúp anh thuận khí.
Không khí tiếp tục giằng co.
"Ông nội, năm nay con đã hai mươi chín tuổi rồi, con hiểu được mình đang làm gì." Chu Diệc Mạch thản nhiên nói.
Lông mày ông nhíu lại, hỏi trực tiếp: "Diệc Mạch, con nói cho ông nội biết, có phải con cưới cô gái kia vì muốn nhận nuôi đứa trẻ đó không?"
Chu Diệc Mạch từ chối cho ý kiến.
Nhưng anh rất hưởng thụ cuộc sống hiện tại.
"Vậy tại sao không thể là Hứa Doanh? Hai chúng ta cùng lùi một bước, con cưới Hứa Doanh, con có thể nhận nuôi đứa bé kia?" Lão gia tử tiếp tục thuyết phục.
Quách Uyển Nghi lẳng lặng ngồi nghe, sắc mặt của bà nội không tốt lắm, Chu Hinh hơi liếc mắt, sắc mặt Chu Gia Danh không nóng không lạnh ngồi uống trà, hiển nhiên là muốn xem con trai giải quyết cục diện rối rắm này như thế nào.
"Con cùng Hứa Doanh không có khả năng." Chu Diệc Mạch nói thẳng.
"Sao lại không thể! Hai người các con chơi với nhau từ nhỏ, tình cảm giữa các con ta và ông nội Hứa đều nhìn thấy, đều ngầm hiểu trong lòng hai người các con khi lớn lên sẽ kết hôn rồi sinh cho ta một đứa cháu nội." Khi ông nhắc đến việc này liền không ngừng gõ chiếc gậy trong tay xuống nền nhà.
Qu ách Uyển Nghi lúc này cũng lên tiếng, bà có chút bất đắc dĩ, hỏi: "Diệc Mạch, mấy năm nay con không có người bạn gái nào bên cạnh không phải vì Hứa Doanh sao?"
"Con nếu như áy náy, vì mẹ đẻ của Tuế Tuế mà áy náy với Hứa Doanh thì không phải càng nên cưới con bé sao?" Quách Uyển Nghi ngước mặt lên nhìn về phía con mình. Con trai lớn rồi, bà cũng khó đoán được suy nghĩ của nó.
Mặc kệ người nhà nói thế nào, tầm mắt của Chu Diệc Mạch vẫn hướng ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt mơ hồ.
Anh cùng với Hứa Doanh đời này chỉ có thể là bạn bè thân thiết.
Hai người không có duyên vợ chồng.
Tay bà nội vỗ vào bàn trà, mạnh mẽ nói: "Được rồi! Diệc Mạch không muốn cưới thì không cưới! Dù Chu gia chúng ta có phải bồi tội với Hứa gia cả đời, ta cũng không muốn dùng cháu của ta để trả nợ."
Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, người trong cuộc u mê, người ngoài cuộc tỉnh táo. Chu Hinh tuy chỉ im lặng ngồi nghe nhưng trong lòng cũng có sự cân nhắc.
Ông nội và mẹ cảm thấy rất có lỗi với Hứa gia.
Bà nội thì cảm thấy mấy năm nay Chu gia đã ít nhiều trả nợ cho Hứa gia, mà việc nợ nần này vốn đã không còn rõ ràng, nếu như vậy, tại sao phải lấy hạnh phúc của cháu trai ra bù.
Mà bố vẫn ngồi đó không nói một lời, làm người khác không hiểu được ông đang nghĩ gì.
Hứa gia là trợ thủ đắc lực của Chu gia.
Mấy năm nay Chu gia tung hoành ở thương trường, cũng nhiều phần là có sự trợ giúp của Hứa gia.
Chu Hinh thu lại nụ cười vui vẻ ban nãy, cô lạnh lùng nói: "Chẳng lẽ chân Hứa Doanh bị tàn phế cũng muốn chúng ta phải đập gãy chân của Diệc Mạch để trả nợ."
Lời của Chu Hinh vừa nói ra, mọi người cũng hiểu được họ đã động đến nỗi đau của cô.
Làm gì có đạo lý thiếu nhân tình thì phải lấy chân của con trai Chu gia ra trả. Huống chi, chân của con gái Chu gia vốn đã hỏng rồi.
"Tiểu Hinh." Chu Gia Danh quát lớn, dù bình thường ông rất cưng chiều con gái, nhưng có một vài lời, vẫn không thể nói linh tinh.
Chu Hinh nổi cáu, giữ chặt tay của Chu Diệc Mạch, nói với mọi người: "Ý mọi người vừa nói cũng không khác gì đâu."
"Hứa Doanh có ân với Chu gia chúng ta, là chúng ta mang ơn cô ấy."
"Cô ấy không thể khiêu vũ nữa, chúng ta cũng cảm thấy rất có lỗi."
"Nhưng chân của cô ấy cũng không khác gì chân của người bình thường, có thể chạy có thể nhảy, chỉ là không thể múa được nữa thôi."
"Nếu vì chuyện này mà mọi người cảm thấy có lỗi, con tình nguyện không để Hứa Doanh cứu Diệc Mạch, để cho nó nằm dưới bánh xe."
Lời nói hung ác của Chu Hinh khiến mọi người kinh ngạc, ai cũng biết cô rất thương em trai mình.
"Diệc Mạch, đưa chị về phòng." Chu Hinh nói với Chu Diệc Mạch.
Chu Diệc Mạch gật đầu không nói gì, thật cẩn thận ôm lấy Chu Hinh, đưa cô lên tầng.
Sau khi đóng cửa phòng, Chu Hinh thở phào một hơi, vở kịch này thật khó diễn mà.
Chu Diệc Mạch cười yếu ớt nói: "Chị vất vả rồi."
Chu Hinh nhẹ vỗ đầu anh, đáp: "Chẳng lẽ em muốn để chị nhìn em bị mọi người áp bức sao?"
Chu Diệc Mạch dù đang tươi cười nhưng tâm trạng vẫn rất nặng nề.
Lúc trước, khi Chu Diệc Mạch gặp phải tai nạn xe, Hứa Doanh đang ngồi bên cạnh anh, anh chỉ bị thương ngoài da, nhưng vì cứu anh mà chân của Hứa Doanh bị thương nặng.
Khi đó, Hứa Doanh đang là một nghệ sĩ múa nổi tiếng, tiền đồ rộng mở.
Dưới lầu, vì lời nói của Chu Hinh, không khí lại một lần nữa đông cứng, bà nội nghe xong lời nói của Chu Hinh cũng tức giận trở về phòng. Ông nội vẫn ngồi im, không nói tiếng nào.
Chu Gia Danh đứng dậy, đi lên tầng, nói với chú Trần: "A Tuyền, gọi Diệc Mạch đến thư phòng hộ tôi."
"Vâng." Chú Trần đáp.