Ba Lần Gặp Gỡ Bác Sĩ Tôi Không Choáng

Chương 10: CHUYỂN NHÀ




Giờ phút này Chu Noãn tới sát bên cạnh Chu Diệc Mạch, ánh mắt cô xoay chuyển, "Rốt cuộc anh với chị của em nói chuyện gì mà vui vậy?"
Chu Diệc Mạch: "Thật sự muốn biết?"
Anh cắn một miếng táo, khẽ cười.
"Vâng."Chu Noãn gật đầu.
Chu Diệc Mạch bưng đĩa trái cây đã hết, vừa đi vào bếp vừa nói: "Không nói cho em biết."
Chu Noãn đứng dậy khỏi sofa, cũng theo anh vào bếp, "Anh nói đi mà~."
Một lúc sau, từ phòng bếp truyền ra đoạn đối thoại như sau.
"Hồi nhỏ em đái dầm."
"Em không có."
"Chị của em nói, rõ ràng là có."
"Không có không có không có!"
"..."
"Ngày xưa em còn đánh nhau với con trai?"
"Không có..."
"Làm gẫy cả răng của cậu ta?"
"Không...có..."
"Mặt em đỏ kìa."
"Chu Diệc Mạch!!!"
Cuối tuần, công ty chuyển nhà đến chỗ ở của Chu Noãn, đem nhà cô "cướp sạch sành sanh", khi thợ di chuyển chiếc đàn dương cầm, Chu Noãn lập tức nói: "Phiền anh khi chuyển chiếc đàn này cẩn thận một chút."
"Được." Người thợ sảng khoái đáp ứng, động tác trở nên cẩn thận hơn.
Chu Diệc Mạch bắt gặp dáng vẻ coi chừng của cô, đi đến bên hỏi: "Chiếc đàn rất quan trọng sao?"
Chu Noãn gật đầu: "Vâng, đó là đồ vật duy nhất mà bố mẹ để lại cho em."
Ánh mắt anh dừng trên đỉnh đầu Chu Noãn, không nhìn thấy vẻ mặt của cô.
Khi Chu Noãn tới nhà Chu Diệc Mạch, cô ngay lập tức cảm nhận được một chữ – lớn.
Biệt thự ở khu vực này đặc biệt tốt, giá cả không nhỏ.
Chu Noãn đứng ở cửa, chưa tiến vào.
Chu Diệc Mạch hỏi: "Noãn Noãn, sao lại không vào?"
Cô nghiêng mặt nhìn về phía anh, nói: "Phú tam đại?"
Chu Diệc Mạch cười, "Đây đều là chồng em vất vả đồ mồ hôi nước mắt kiếm được."
"Bác sĩ lòng dạ đen tối?"
"Anh giống sao?" Vị 'bác sĩ lòng dạ đen tối' nào đó cười nhạt.
Chu Diệc Mạch cực kỳ tự nhiên ôm lấy vai Chu Noãn đi vào trong.
Trong nhà sạch sẽ, Tuế Tuế thấy Chu Noãn đến, chạy lại ôm đùi của cô.
Dì Lý đi theo sau Tuế Tuế, Chu Noãn chào bà: "Dì Lý."
"Bà chủ." Dì Lý cũng chào cô.
Chu Noãn thấy bà xưng hô với mình như vậy, vội vàng khoát tay nói: "Dì Lý, dì gọi con Noãn Noãn là được rồi, gọi bà chủ..."
Ánh mắt bà nhìn sang Chu Diệc Mạch, anh gật đầu đồng ý.
"Được, Noãn Noãn." Dì Lý cười rất nhã nhặn.
Tuế Tuế lại dùng thủ ngữ làm gì đó, Chu Diệc Mạch và dì Lý đều hiểu được.
Chu Noãn không biết, nhỏ giọng hỏi dì Lý: "Dì Lý, Tuế Tuế nói gì vậy?"
Khóe mắt bà cong lên, cười yêu thương nói: "Tuế Tuế nói, cô thật sự trở thành mẹ của con bé, nó rất thích cô."
Cô quỳ gối, nhéo nhéo hai má mềm mại của Tuế Tuế, nói: "Cô cũng rất thích con."
"Nhưng mà tại sao Tuế Tuế lại nói em thật sự trở thành mẹ của con bé?"Chu Noãn nghi hoặc nhìn về phía Chu Diệc Mạch.
Anh chỉ cười không đáp, trong lòng lại nói: Tuế Tuế, con bé thật sự hy vọng em trở thành mẹ của nó.
Chu Diệc Mạch đưa Chu Noãn lên lầu hai, tay bế Tuế Tuế.
"Chúng ta ở phòng này."
Cô dò xét bên trong, trong lòng lại nghĩ: phòng của anh ấy thật là rộng.
Đen, trắng, xám – ba màu đơn giản.
"Em muốn trang trí như thế nào cũng được." Chu Diệc Mạch nói.
Anh nhớ tới nhà của Chu Noãn, một nơi ấm áp ngoài tưởng tượng.
"Không vội, sau này từ từ đưa đồ đạc vào." Cô nhếch miệng.
Chu Diệc Mạch nhẹ giọng đồng ý.
Chu Noãn như một học sinh, đứng trước mặt Chu Diệc Mạch, ánh mắt nhìn vào Tuế Tuế trong lòng anh, nói: "Chu Diệc Mạch, không phải em đi học thủ ngữ sao."
Anh khẽ cười, "Không cần phải đi học."
"Nhưng em với Tuế Tuế phải hiểu nhau chứ?"
"Còn có dì Lý mà?"
"Nếu Tuế Tuế muốn nói điều bí mật với em thì sao?"
Sau khi suy tư hồi lâu, đôi mắt Chu Diệc Mạch chăm chú nhìn cô nói: "Anh dạy cho em."
Chu Noãn sửng sốt.
Nghĩ tới ở bệnh viện, y tá và bác sĩ thực tập đều sợ Chu Diệc Mạch như vậy, cô liền nhớ đến danh hiệu "thầy giáo nghiêm khắc" của anh.
"Không cần sao?" Chu Diệc Mạch nhướng mày
Cô cười trừ. "Miễn phí, sao lại không cần chứ?"
Chân mày anh giãn ra, khóe môi giương lên, tâm tình rất vui vẻ.
"Ai nói miễn phí."
Chu Noãn: định bắt chẹt?!?!
Cô híp mắt hỏi: "Căn cứ vào giá thị trường có chiết khấu chứ?"
"Vậy anh phải tính xem, cần bao nhiêu tiền."
Chu Diệc Mạch đột nhiên kề sát vào, chóp mũi hai người suýt thì chạm vào nhau.
Chu Noãn sợ tới mức lui ra phía sau một bước, gót chân va vào giường, lảo đảo một cái, cả người không báo trước ngã ngồi trên giường.
Vẻ mặt cô tràn đầy ngượng ngùng.
Tuế Tuế cười, ngay cả Chu Diệc Mạch cũng cười thành tiếng.
"Được rồi, xuống lầu ăn cơm thôi." Một tay Chu Diệc Mạch ôm lấy Tuế Tuế, vươn tay ra tới chỗ Chu Noãn.
Cô nhìn thấy cánh tay hoàn mỹ không tỳ vết ấy tiến lại gần, tự nhiên nắm lấy tùy ý để anh dắt xuống lầu.
Đương nhiên, suy nghĩ của Chu Noãn là thế này: bước đầu tiên xúc tiến tình cảm vợ chồng, chính là cần tiếp xúc thân thể.
Trái lại Chu Diệc Mạch rất hưởng thụ, vốn chỉ nắm tay bình thường, nửa đường anh lại lặng lẽ buông ra, tay nắm tay với cô, mười ngón đan vào nhau.
Dì Lý đã làm xong đồ ăn, nhìn một nhà ba người cùng đi xuống lầu, quả thực rất vui mắt.
"Ông chủ, đồ ăn đã xong."
"Vâng."Chu Diệc Mạch đáp.
Đến trước bàn ăn, anh mới buông lỏng tay Chu Noãn.
Dì Lý cũng ngồi lên bàn ăn.
Hình như Tuế Tuế vô cùng vui vẻ.
Lúc ăn cơm, bác sĩ Chu luôn bận rộn gắp thức ăn cho con gái và vợ.
Trên bàn ăn có cá lư hấp, gần như một nửa đều nằm trong bát Chu Noãn.
Dì Lý đang ăn cơm, vẫn trộm vui.
Trái lại Tuế Tuế không thích ăn cá, chỉ có điều thấy bố liên tiếp gắp cho mẹ, nên tò mò, cũng cầm đũa gắp thử.
Nhưng lại không với tới.
Đôi mắt mở to mong chờ nhìn về phía Chu Diệc Mạch, anh không để ý con gái.
Tuế Tuế lại nhìn dì Lý, bà cũng không để ý.
Cuối cùng nhìn Chu Noãn, cô gắp một miếng thật lớn để vào bát của cô bé, trêu chọc: "Hai người họ đều bắt nạt Tuế Tuế hả~"
Sau khi ăn xong, Tuế Tuế dẫn Chu Noãn đến chỗ mấy bồn cây cảnh, mấy loại hoa cỏ kia, cây nào cũng đẹp.
Cô giáo Chu theo từ phòng khách đến vườn hoa nhà Chu Diệc Mạch, đánh giá một vòng, cô tính động thổ ở chỗ này.
Chu Noãn xoay người, muốn hỏi ý kiến của chồng.
Ai ngờ anh đã sớm đứng ở phía sau lưng, lúc này cô đang đối diện với lồng ngực anh.
Một giọng nói dịu dàng từ trên đỉnh đầu truyền xuống: "Em muốn nói gì?"
"Muốn tô điểm vài thứ cho vườn hoa."
"Ừ, được.Vườn hoa đã lâu không có ai chăm chút." Chu Diệc Mạch đồng ý.
Cảm thấy hai người quá gần nhau, cô lùi về sau một bước.
Không khéo, phòng khách có một lan can nhỏ, khi Chu Noãn ý thức được điểm này thì đã muộn.
Cô lại lần nữa tái diễn cảnh tượng trong phòng ngủ, lúc này gót chân va vào lan can, cả người mất trọng tâm ngã về phía sau.
Một đôi tay ôm lấy thắt lưng Chu Noãn, Chu Diệc Mạch nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy vợ mình.
Chu Noãn vốn định nới rộng khoảng cách, giờ thì xong rồi, hai người dứt khoát dán vào nhau.
Cô giống như con lười, hai tay vòng quanh cổ Chu Diệc Mạch, trái tim đập nhanh, còn chưa khôi phục lại dưới tình huống vừa rồi.
Trên tay dì Lý vốn bưng đĩa hoa quả, tính gọi bọn họ đến ăn, lúc đi đến lại nhìn thấy cảnh tượng này, nhanh chóng mang theo hoa quả rút lui khỏi nơi đây.
Tuế Tuế thấy bố mẹ ôm nhau, cũng muốn chạy qua đó, kết quả bị dì Lý một tay ôm lấy, kéo vào bếp ăn dâu tây.
Chu Noãn hết hồn chưa bình tĩnh lại, hoảng hốt nói: "Hù chết em, hù chết em rồi."
"Em cũng làm anh sợ muốn chết."Chu Diệc Mạch tiếp lời cô.
Chu Noãn chậm rãi buông đôi tay đang ôm lấy cổ Chu Diệc Mạch, anh thuận thế siết chặt cánh tay, không hề có ý tứ để vợ thoát khỏi.
Tầm mắt cô hơi di chuyển lên, thấy hầu kết của Chu Diệc Mạch.
Trái tim nhỏ bé của Chu Noãn càng đập nhanh hơn, lại nhanh chóng hạ tầm mắt.
"Bề ngoài của anh rất đáng sợ sao?" Âm thanh chế nhạo của Chu Diệc Mạch từ trên đỉnh đầu truyền tới.
"Không có."Chu Noãn nói.
"Vậy tướng mạo của anh hợp với tâm ý của em sao?" Bác sĩ Chu tiếp tục hỏi.
Chu Noãn: đây là vấn đề gì?
Mình phải trả lời như thế nào đây...
Cô lắp bắp: "Coi như được...được đi..."
"Vậy tại sao em không nhìn anh?"
Chu Noãn càng vùi đầu thấp hơn, dịu dàng đáp: "Em xấu hổ mà..."
"Vậy em nhìn anh xem."
Chu Noãn suy nghĩ, chậm rãi ngẩng đầu, bên tai nóng lên.
Trong đôi mắt màu hổ phách kia, tất cả đều là cô.
"Nhìn rồi."Chu Noãn trịnh trọng nói.
"Lại đỏ mặt." Chu Diệc Mạch dương dương tự đắc.
Chu Noãn: Có phải vừa rồi cô đã nói là mình xấu hổ không?!
Chu Diệc Mạch thấy cả hai tai của vợ đều đỏ, trên mặt cũng đỏ ửng lên, mới buông tha cho cô.
Anh ôm lấy Chu Noãn xoay vào trong, ghé vào tai cô nói: "Chắc dì Lý đã gọt xong hoa quả rồi."
"Em, em, em đi xem hoa quả đã gọt xong chưa." Chu Noãn nhanh chóng đẩy anh ra, chạy vào phòng bếp.
Vừa đi, vừa quạt quạt làm khuôn mặt bớt nóng.
Chu Diệc Mạch dựa vào cửa ở ban công, đạt được nở nụ cười.
Aizz, làm sao mà da mặt lại mỏng như vậy chứ.
Sau hành động vô cùng thân mật này, ngay cả một ánh mắt Chu Noãn cũng không dám liếc nhìn Chu Diệc Mạch, nhìn anh một cái, cô đã cảm nhận được mùi hương nhẹ nhàng tươi mát trên người anh, một lần tràn ngập trên chop mũi.
Khuôn mặt lại lập tức đỏ ửng lên.
Chu Noãn: Được rồi, về sau cũng không cần mua phấn má hồng nữa, giờ thì tuyệt đối tự nhiên không ô nhiễm.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, đã đến buổi tối.
Giờ ngủ mới là vấn đề lớn nhất đây.
Chu Noãn đi tới phòng ngủ, Chu Diệc Mạch đang tắm, cô từng bước di chuyển, dò xét hướng đông một chút, lại dò xét hướng tây một chút.
Cũng không biết được anh đã từ phòng tắm đi ra, đang đứng ở phía sau lưng cô.
"Đang làm gì vậy?"Giọng nói nhè nhẹ lành lạnh của Chu Diệc Mạch truyền ra từ phía sau lưng, lại khiến cô hoảng sợ.
"A!"
Chu Noãn liền lui lại, "Không, không có, không có gì, em đi tắm đây."
Hiện tại Chu Diệc Mạch đang để trần thân trên, từng bước đến gần cô, "Phòng tắm ở bên kia." Anh chỉ chỉ.
Chu Noãn quét mắt nhìn anh từ trên xuống dưới một lần, nuốt nước miếng, tiếp tục nói lắp: "Anh, anh có thể mặc quần áo vào không?"
Chu Diệc Mạch cười ra tiếng: "Tuân lệnh."
Anh lấy từ tủ áo quấn ra một bộ quần áo ở nhà màu trắng ngắn tay, khoác lên người.
Mặc xong quần áo, Chu Noãn vẫn đứng tại chỗ.
"Em không đi tắm sao?" Anh vừa lau tóc vừa hỏi cô.
"Đi đi đi."Chu Noãn nhanh như chớp chạy vào phòng tắm.
Trong đầu Chu Diệc Mạch tràn đầy hình ảnh khuôn mặt đỏ hồng của vợ, anh cười lắc đầu.
Chu Noãn trốn vào phòng tắm, thở phào, thật là nguy hiểm.
Cô nhìn gương, Chu Noãn ơi Chu Noãn, vẻ bình tĩnh lạnh nhạt tao nhã thường ngày của mày đi đâu rồi!