Ba Lần Gả

Chương 87: Kết hôn lần hai, nhị gia gặp vua




Đêm nay, Cư Mộc Nhi cáu kỉnh với Long Nhị.

Long Nhị tỏ ra vô cùng vô tội: “Đây đâu phải ta ép nàng cưới. Là ý chỉ của Thái hậu, ta cũng bị bắt buộc thôi mà.”

Không chỉ hắn bị bắt buộc, mà trong lúc lý do lý trấu, hắn không hề tỏ ra bất đắc dĩ.

Long Nhị càng nghĩ càng phởn phơ, nhếch môi cười to trong lòng.

Cư Mộc Nhi cảm thấy khổ sở: “Sao Thái hậu lại biết ta là ai? Nhị gia bỏ vợ đâu có liên quan gì đến bà ấy đâu?”

“Nàng nổi tiếng, đương nhiên là bà sẽ biết. Nàng cũng biết rằng lời đồn đại về hôn sự của chúng ta ngoài đường kia khó nghe thế nào, ta mang tiếng xấu nên Thái hậu thấy không dạy dỗ ta một chút cũng không được, vì thế muốn ép ta lấy lại người vợ ta đã bỏ, còn tỏ vẻ khiển trách.”

Cư Mộc Nhi mím chặt môi. Nàng không tin, nếu không có người nhúng tay vào chuyện này mới là lạ đó.

Long Nhị hôn một cái lên mặt nàng, mềm giọng nói: “Đừng tỏ ra không vui. Cứ nghĩ đây là việc đã định đi. Nàng lo rằng Long phủ sẽ bị liên lụy, nhưng hôm nay là ý chỉ của Thái hậu, nếu chúng ta kháng chỉ thì Long phủ cũng sẽ gặp tai họa đấy. Chắc nàng không muốn thấy Bảo nhi còn nhỏ đã mất nhà chứ? Còn có Khánh Sinh, nó cũng là một tài năng đấy, nếu tiền đồ mất hết khi còn nhỏ, lớn lên biết phải làm sao.”

Cư Mộc Nhi nói: “Chàng cho công chúa cái gì?” Lần trước hắn đi cùng Niếp Thừa Nham và Hàn Tiếu đến chỗ công chúa Như Ý, nàng có nghe nói.

“Công chúa Như Ý?” Long Nhị lắc đầu, “Ta thì cho được công chúa cái gì tốt chứ. Cô ấy là một công chúa cao quý, lại có rể hiền, không thiếu cái gì, ta không thu mua được người ta.”

Hắn lại hôn một cái lên bờ môi Cư Mộc Nhi: “Vợ đa nghi quá.”

Cư Mộc Nhi biết thừa hắn giở trò, nhưng cũng không đoán ra hắn đã làm thế nào.

Chắc chắn là hắn đã thuyết phục được Thái hậu ra ý chỉ, có điều hắn và công chúa Như Ý không thân thiết, nếu không thì hắn sẽ không cần đi theo Phượng Vũ và Hàn Tiếu. Vậy vì sao công chúa lại nhận giúp hắn? Cư Mộc Nhi không nghĩ ra.

“Được rồi, để đầu nàng nghỉ ngơi một chút. Chuyện thành thân còn phải tính nhiều. Cũng may đã thành thân một lần, danh sách chuẩn bị còn giữ một phần, cũng bớt được không ít chuyện. Ngay cả hỉ quan hỉ phục cũng phải làm lại, tốn thời gian phết.”

Cư Mộc Nhi há hốc mồm, kinh ngạc: “Lại phải làm lại toàn bộ? Không phải bái đường thôi là xong à?”

“Đây là phụng chỉ thành hôn đấy. Thiên hạ ai cũng biết, sao chỉ bái đường là xong được.” Long Nhị hùng hồn lý lẽ, “Nếu như không làm tốt, chuẩn bị thật hoành tráng, mặt mũi Thái hậu sẽ để vào đâu.”

Không xử lý tốt, không mời đủ khách, tiền thu về sẽ không đủ. Đương nhiên, đây cũng chỉ là một trong số những nguyên nhân mà thôi. Nguyên nhân khác bây giờ Long Nhị chưa thể nói với nàng được.

“May mà hỉ phục hỉ quan không phải làm lại, vẫn còn ở đây.”

“Làm lại hết! Sao lại mặc lại đồ cũ được.”

“Thế nhưng tốn bạc lắm. Chàng có cưới người khác đâu, vẫn là ta, hỉ quan hay xiêm y gì đó cũng chỉ để mặc. Không cần phải lãng phí.”

“Lãng phí.” Long Nhị cao giọng, “Nàng muốn mua cây cầm tám vạn tám ngàn lượng vàng thì không lãng phí?”

Một câu nói khiến Cư Mộc Nhi phải ngừng lại. Không phát biểu gì nữa.

Sắp đến lễ mừng năm mới. Năm nay Long Đại trấn thủ ở biên quan, cũng chưa về. Đương nhiên gia đình cũng đi cùng anh, không về luôn. Nửa năm liền không được gặp Khánh Sinh ca ca, cả lễ mừng năm mới cũng không gặp, con bé òa khóc nức nở.

Bởi vì phòng ở đã bị đốt, Cư phụ và Cư Mộc Nhi ở lại Long gia ăn mừng năm mới. Đã lâu Cư phụ không sống cùng trẻ con nên vừa gặp Bảo Nhi và Tiếu Nhi ông đã rất vui. Ông hay thích kể chuyện xưa, Bảo Nhi cũng thích ở với ông. Ông thấy Bảo Nhi khóc lại mềm lòng, dỗ dành an ủi, thậm chí không thua kém gì người nhà an ủi.

Hôn kỳ của Long Nhị và Cư Mộc Nhi định là Mười Tám tháng Giêng. Vừa khéo đó là một ngày lành.

Cư Mộc Nhi nói: “Tại sao lại là ngày này…”

Long Nhị dài giọng: “Ngày này làm sao cơ?”

Cư Mộc Nhi nghe vậy thì không nói nữa. Thời gian hôn kỳ càng gần, Nhị gia nhà nàng càng kiêu ngạo, tốt nhất là nàng ngoan ngoãn một chút, đỡ bị hắn chế nhạo.

Kết quả là Long Nhị không chịu bỏ qua, cứ hỏi liên tục: “Ý nàng là ngày này không tốt, có phải không? Nàng muốn nói rằng trước đôi ta cũng thành thân, rồi cùng cách, vì thế tính đi tính lại đây vẫn không phải ngày lành chứ gì?”

Cư Mộc Nhi cúi đầu không nói gì. Thật ra trong lòng nàng cũng nghĩ vậy.

Long Nhị chọc gáy nàng: “Nàng nghĩ một chút coi, chuyện đôi ta hòa ly là chuyện tốt ai gây ra? Là đầu óc ai không yên phận cứ bày chuyện ra?”

Cư Mộc Nhi không dám cãi lại, nhưng cuối cùng không nhịn được vẫn lí nhí một câu: “Nhị gia thấy ngày này tốt ở đâu?”

“Tốt ở đâu? Tốt ở chỗ ngày này sắp đến rồi!” Thái hậu hạ chỉ năm trước, theo tốc độ chuẩn bị nhanh nhất thì ngày này là hợp lý. Hơn nữa, Mộc Nhi nhà hắn đã nghỉ ngơi mấy tháng, đêm tân hôn sẽ không có vấn đề gì. Vì thế chọn ngày khác thật không thể tốt hơn.

Cư Mộc Nhi lại im lặng. Dù sao thì thời gian này nàng cũng chỉ chịu trách nhiệm dưỡng bệnh, uống thuốc bổ, ăn đồ bổ, ngủ nghê dưỡng thần, chuyện khác không đến lượt nàng quản.

Người đứng sau Trác Dĩ Thư cũng không thấy động tĩnh gì nữa. Long Nhị cũng thường tỏ ra bí hiểm, ra ngoài rất lâu mà không cho biết hành tung. Nhưng lúc này sức khỏe Cư Mộc Nhi kém, không có tinh thần tra hỏi. Chỉ có điều mặt hồ êm ả, bên dưới lại không biết có những đợt sóng ngầm kinh khủng nào.

Dù thế nào, Mười Tám tháng Giêng cũng đã đến.

Cư Mộc Nhi gả đi lần hai.

Vẫn là lấy Long Nhị gia.

Kiệu hoa đi trên đường vô cùng náo nhiệt, cực kỳ phô trương, còn ầm ĩ hơn lần đầu. Nhưng lần này Cư Mộc Nhi không quá căng thẳng. Thậm chí, nàng còn nghĩ hóa ra kết hôn lại cũng chẳng có gì mới mẻ, quan trọng là vẫn là một người chồng ấy, không thể căng thẳng nổi.

Suy nghĩ này vừa lướt qua trong đầu, nàng lại tính nếu Nhị gia biết nàng nghĩ vậy, chắc chắn hắn sẽ giận dỗi nàng. Nhớ đến thói xấu như trẻ con của hắn, nàng bật cười. Lần đầu tìm hắn, nàng không nghĩ hắn là người đàn ông như thế. Nàng đã nghe mọi người đánh giá Long Nhị gia là người ít khi cáu giận, keo kiệt, xảo quyệt, thù dai, dễ cáu gì đó, dường như uy tín là điểm tốt duy nhất của hắn. Nhưng ở bên hắn lâu, nàng lại thấy khuyết điểm nào của hắn cũng có thể làm nàng vui được.

Cư Mộc Nhi suy nghĩ miên man trên đường, cuối cùng kiệu hoa cũng đến Long phủ. Tất cả mọi quy củ đều như lần trước. Lần này, Cư Mộc Nhi không hề luống cuống. Long Nhị nắm tay nàng, dẫn nàng bước qua bậc cửa, dẫn nàng nhảy qua chậu than. Dù sao nàng cũng biết chắc chắn rằng người đàn ông bên cạnh sẽ không để nàng ngã.

Hai người bái thiên địa, Thái hậu phái một công công đến đưa quà, làm nghiêm chỉnh như vậy khiến mọi người không thể không làm theo. Quà các lúc càng tuyệt, Long Nhị cười đến sắp rách mép rồi.

Phượng Vũ cũng vẫn chờ trong phòng tân lang với Cư Mộc Nhi. Cô vừa nói Cư Mộc Nhi khổ cực, chuyện thành thân mệt mỏi mà phải làm những hai lần. Xong hai người phụ nữ nói xem không biết qua hôn lễ này, Long Nhị thu được bao nhiêu tiền tài. Đang lúc trò chuyện cao hứng thì Long Nhị bước vào.

Hắn nhìn hai người đang trò chuyện quên trời đất. Dù là lần kết hôn thứ hai, nhưng dù sao cũng là tân nương tân tẩu tử. Nhưng cũng không sao, quan trọng là vừa bước vào cửa đã nghe tiếng nàng tính toán tiền biếu của hắn.

Hắn lạnh lùng nói: “Có thể thu được nhiều, có thể là ít, nhưng chắc chắn không đủ tám ngàn tám vạn hai vàng.”

Lời vừa thốt ra, Cư Mộc Nhi bật người đứng dậy. Phượng Vũ biết điều, vội vàng cáo từ.

Các loại lệ bộ xong xuôi, trong phòng nhanh chóng chỉ còn hai người. Lần thành thân này, không ai nháo động phòng. Long Nhị thấy không bị quấy rối thì thoải mái hơn. Hắn cởi bỏ hỉ phục rườm rà trên người, nằm sấp lên giường, kêu to: “Phu nhân, đấm lưng cho chồng nàng.”

Hắn nhấn mạnh hai chữ “chồng nàng”. Cư Mộc Nhi bị hắn chọc cười, đi qua đấm lưng.

Đấm một hồi, Long Nhị lại gác chân lên đầu gối nàng: “Bóp chân cho chồng nàng.”

Cư Mộc Nhi lại bóp.

Bóp một hồi, Long Nhị ngồi dậy, trước mặt Cư Mộc Nhi, đặt tay nàng lên ngực mình: “Cởi quần áo cho chồng nàng.”

Cư Mộc Nhi chiều hắn, không kêu ca gì mà lột sạch sẽ. Cởi xong, nàng dừng lại.

Long Nhị ôm lấy nàng, cắn tai nàng: “Nàng là đồ vô lương tâm. Trời lạnh thế này cũng không sợ gia bị rét.”

“Là Nhị gia bảo cởi.”

“Gọi ta là gì?” Long Nhị vỗ mông nàng, kéo nàng ngã xuống giường.

“Tướng công.”

“Ơi.” Long Nhị toét miệng cười, rất thỏa mãn.

Nhưng gọi xong lại im re. Long Nhị tiếp tục vỗ mông nàng. Cư Mộc Nhi thức thời: “Tướng công.”

“Ơi.” Long Nhị lại trả lời.

Trả lời xong, hắn hứng khởi cởi xiêm y của vợ mình. Thành thân rồi, phải làm cho thỏa thích.

“Tướng công, chàng nói xem, đã lâu thế rồi mà hắn không làm gì, có phải hắn đang âm mưu gì không?” Cư Mộc Nhi vẫn lo lắng về kẻ đứng sau chuyện này.

“Tướng công, trước kia chàng vẫn bận, ta không có cơ hội thảo luận với chàng. Chuyện đã đến mức này, ta và chàng đã không còn là vợ chồng, dù thế nào vụ án này cũng phải giải quyết thỏa đáng, không thì nhỡ có chuyện gì xảy ra lại liên lụy đến Long gia.”

Long Nhị đã cởi hết xiêm y của vợ mình, tư thế cũng chuẩn bị xong, đang muốn gần gũi thân mật, sung sướng tận hưởng lần tân hôn thứ hai của mình, vậy mà nương tử của hắn lại cứ lải nhải liên hồi.

Hắn dừng động tác, trợn mắt nhìn Cư Mộc Nhi.

Cư Mộc Nhi cảm thấy hắn không vui, nhưng không nhịn được mà nói thêm: “Thật đấy, chàng xem, ta còn tưởng không sao, thế mà bị đốt nhà. Nếu lại có chuyện gì…”

Lời còn chưa dứt, Cư Mộc Nhi hét toáng lên. Người nàng bị xốc dậy, ngồi trên người Long Nhị.

“Long thị, bây giờ gia không muốn nói chuyện với nàng.”

Cư Mộc Nhi ngồi, không biết nên phản ứng thế nào. Long Nhị nói xong cũng im lặng, Cư Mộc Nhi cũng không nói, cứ chờ đợi.

“Bây giờ nàng nên nói gì?” Long Nhị không vui.

“Chẳng phải chàng không muốn nói chuyện sao?”

“Ta không nói, nàng có thể nói.”

“Tướng công muốn nghe ta nói gì?”

Long Nhị cứng họng, lại muốn phát mông nàng.

“Nàng có lạnh không thế?”

“Hơi hơi.” Gian nhà có đốt lò sưởi ấm, cực kỳ ấm áp, có điều nàng vốn sợ lạnh, lại cởi hết đồ, không đắp chăn thì hơi lạnh.

“Lạnh thế sao không ôm ta cho ấm?”

Hóa ra là thế.

Cư Mộc Nhi cúi người, vội vàng ôm lấy Long Nhị.

“Ta không muốn nói chuyện với nàng, lẽ nào nàng sẽ không chặn miệng ta lại?”

Vội vàng hôn môi hắn.

Long Nhị hôn thật sâu, mãi mới buông ra, lại nghe Cư Mộc Nhi nói: “Nhị gia, phía Lý hộ vệ và Nhã Lê Lệ đại nhân không có tin tức gì hữu ích sao?”

“Nàng trật tự đi.”

“Tự nhiên lại nghĩ một chút thôi.”

Long Nhị thở dài trong lòng. Mà thôi thôi, nàng không chặn miệng hắn, vậy hắn chặn miệng nàng là được rồi.

Một đêm này, cuối cùng Cư Mộc Nhi không thể thảo luận đàng hoàng với chồng nàng về vụ án. Không những không thể thảo luận, nàng còn bị hành rất thảm. Cuối cùng, nàng phải lôi Hàn Tiếu – thần y ra, nói rằng thầy thuốc dặn không được làm mệt quá mới kết thúc được buổi tối.

Chuyện Cư Mộc Nhi nghĩ, cuối cùng ba hôm sau nàng cũng nói với Long Nhị. Nàng cho rằng một từ khúc tuyệt vời như vậy mà sao trước khi đến tay Sử Trạch Xuân, nó lại không nổi tiếng? Đã là người chơi cầm thì đều mắc bệnh khoe khoang, vậy mà không thấy ai nói về từ khúc này. Cho đến khi Sử Trạch Xuân có nó, nó mới được truyền ra từ Sư Bá Âm.

Long Nhị không trả lời được vấn đề này. Hắn nghĩ trọng điểm không phải vì sao không ai biết đến từ khúc này. Sử Trạch Xuân lấy cầm phổ này từ đâu mới quan trọng. Chỉ tiếc là không ai biết, bọn họ cũng không truy ra được.

Hôm đó, Long Nhị cũng đi gặp Hoàng thượng. Hắn mang theo tập hồ sơ nói về việc Hình bộ nuôi riêng mật thám. Hắn phải mật báo, nói rằng Đinh Thịnh của Hình bộ có ý đồ mưu phản.

Nhưng thật ra việc họ nuôi mật thám cũng không vì ý định này. Từ bằng chứng mà Long Nhị có, Hoàng thượng cũng phán được rằng họ không có, nhưng Long Nhị biết mình nhất định phải dỗ dành được Hoàng thượng.

Vu cáo, nhưng đạt được mục đích.

Hoàng thượng không chỉ nhìn hồ sơ mà nhận định Đinh Thịnh hay Hình bộ, mà Long Nhị cũng chỉ là một dân thường, cũng không thể đứng ra nói Đinh Thịnh và Hình bộ làm sao. Nhưng hắn phải làm, hay nói đúng hơn, khiến Hoàng thượng nghi ngờ, cảnh giác Hình bộ.

Sau đó, chuyện hắn muốn làm mới có thể bắt đầu.

Do đó, việc cưới Cư Mộc Nhi một lần nữa, tất cả mọi thứ, giờ mới bắt đầu.