“Không thể. Ta không đánh cược với chàng.” Tuy Cư Mộc Nhi yếu ớt, nói chuyện uể oải, nhưng giọng điệu vô cùng kiên định.
Long Nhị cười, nói: “Nàng cho rằng ta nói đùa hay sao? Ta đã nói ra, chắc chắn nàng sẽ đồng ý.”
“Ta không đồng ý.” Cư Mộc Nhi cướp lời.
“Nàng không đồng ý, ta tự đi điều tra. Thế nhưng mà nàng cũng biết, trong đó có nhiều vấn đề, ta còn chưa nghĩ ra cách nào, ngộ nhỡ chọc phải bên nào đó, chọc phải người đứng sau, hoặc làm ầm ĩ đến chỗ Hoàng thượng, đến lúc đó Hoàng thượng trách tội ta, phán tội ta, tịch thu tài sản của Long gia thì sao?”
Cư Mộc Nhi hoảng sợ: “Nhị gia từng nói, chuyện của người khác, Nhị gia sẽ không nhúng tay.”
“Ta vì việc này mà bị người ta tính kế, không truy cứu, đêm ta không ngủ được?”
Cư Mộc Nhi ngậm miệng, lúc này nàng bị bệnh đầu óc không tỉnh táo, tạm thời không biết bác bỏ như thế nào.
Long Nhị lại nói: “Nàng cho rằng nàng cách xa Long gia, ta sẽ xem như không có gì xảy ra sao? Nàng không muốn ta quản, ta cứ quản đó. Nàng biết ta cũng không phải người bá đạo không nói đạo lý, ta đánh cược với nàng, nếu nàng đồng ý, ta có thể đáp ứng một điều kiện trước. Nàng xem, ta độ lượng hơn nàng nhiều đúng không?”
Cư Mộc Nhi chớp chớp mắt, tình huống trước mắt này, nàng không nói lại hắn, nàng mê man thậm chí không hiểu ý hắn nói.
Không đánh cược với hắn, hắn tự đi điều tra? Nàng không tin hắn sẽ không để ý an nguy của Long phủ. Nhưng hắn là người vô cùng keo kiệt lại mang thù, ngộ nhỡ thực sự chui vào ngõ cụt phải làm sao?
Nhưng đánh cược với hắn, chắc chắn sẽ liên lụy đến hắn. Nàng tốn bao nhiêu tâm tư ly hôn với hắn chẳng phải phí công sao? Ngày hội đấu cầm hôm đó nàng nghe rõ thái độ của Hoàng thượng đối với vụ án này, thái độ đó khiến việc lật lại bản án khó càng thêm khó, Tiền Giang Nghĩa đánh rắn động cỏ, việc này càng vô vọng, cho nên nàng mới quyết tâm phủi sạch quan hệ với Long phủ. Nàng đã chịu đau khổ, hắn lại nói muốn so với nàng xem ai tìm được hung thủ sớm hơn.
Việc này tuyệt đối không thể.
Cô không thể để hắn tham dự vào. Nếu Hoàng thượng trách tội, Long phủ nhất định phải không có liên quan đến việc này mới được. Cư Mộc Nhi suy nghĩ, trong đầu trống rỗng, chóng mặt không thể nghĩ được gì.
Nàng lại trừng mắt, nói: “Nhị gia, ta bị bệnh, mắt lại không nhìn thấy, ta ngủ một lúc nữa, tỉnh sẽ trả lời chàng sau.”
Trước tiên giả vờ ngủ, kéo dài thời gian, sau đó nói tiếp.
“Nàng ngủ đi.” Long Nhị cũng không nóng vội, nàng quan tâm hắn, không muốn hắn mạo hiểm, vậy hắn đang chiếm ưu thế.
Đâu ngủ được nữa? Lòng Cư Mộc Nhi tràn đầy lo lắng.
Phải giải quyết việc này như thế nào? Như hắn quyết tâm quấy rầy, nàng phải ngăn cản như thế nào?
Hắn nói nếu nàng đồng ý đánh cược với hắn, hắn sẽ đáp ứng một điều kiện của nàng. Đây là nhường nhịn hay là có tính toán khác? Hắn rất thông minh, hắn làm việc gì cũng có lý do, hắn chắc chắn đã nghĩ nước cờ phía sau, nàng phải làm thế nào đây?
Cư Mộc Nhi nghĩ giả bộ ngủ, nhưng nàng càng nghĩ càng chóng mặt, thực sự ngủ thiếp đi.
Tỉnh lại một lần nữa là do bị người khác lay tỉnh.
Cư Mộc Nhi mơ mơ màng màng nghe thấy giọng nói của Long Nhị: “Dậy uống thuốc, ăn chút cháo.”
Nàng bị ôm ngồi xuống, cảm giác được cái ôm dịu dàng. Sau đó một chiếc thìa chạm đến bờ môi nàng, nàng vô ý thức há mồm, chất lỏng đắng mang theo vị thuốc tràn vào trong miệng nàng, khó uống đến mức nàng tỉnh cả ngủ.
Cư Mộc Nhi bị đút một bát thuốc, lại ăn nửa bát cháo, cả người có tinh thần hơn. Lúc này lại ngủ tiếp dường như không thích hợp, trọng điểm là nàng ngủ đến mức xương cốt toàn thân đều đau, thực sự không muốn ngủ tiếp nữa.
Long Nhị dường như biết rõ tâm tư của nàng, có lẽ là hắn cũng không muốn cho nàng ngủ tiếp nữa, vì vậy gọi tiểu Trúc, tiểu Bình hầu hạ nàng đi vệ sinh, lau người, thay quần áo.
Lúc này Cư Mộc Nhi mới biết, nhân lúc nàng ngủ say, Long Nhị gia đã gọi đám nha hoàn, người hầu tới, còn chuyển hồ sơ trong phòng sách đến, định dây dưa lâu dài với nàng.
Cư Mộc Nhi thở dài, biết rõ việc này phải giải quyết nhanh chóng.
Long Nhị chờ Cư Mộc Nhi trong phòng. Nàng lề mà lề mề mà một lúc lâu mới đi ra, vừa vào nhà liền lật rương quần áo, sau đó lục tìm mũ đội vào.
Long Nhị nhìn, lúc trước nàng nói tóc khó ngửi sẽ cố ý đội mũ. Long Nhị có chút muốn cười, bệnh thích sạch sẽ của Mộc nhi nhà hắn thật thú vị. Cư Mộc Nhi đội xong mũ, ưỡn lưng, lần mò ngồi xuống trước mặt Long Nhị.
Long Nhị đặt hồ sơ trong tay xuống, nhịn cười kéo mũ của nàng. Cư Mộc Nhi dùng hai tay che, lầm bầm phàn nàn: “Tiểu Trúc không cho ta gội đầu, tắm rửa, nói là đại phu dặn chưa hết sốt không được tắm rửa. Nhưng ngủ lâu như vậy, lại đổ rất nhiều mồ hôi, rất hôi.”
“Hôi cũng không cho tắm, nghe lời đại phu.” Tinh thần nàng tốt lên, điều này khiến Long Nhị rất vui vẻ, lại đi kéo mũ nàng, trêu chọc nàng.
Cư Mộc Nhi vỗ tay Long Nhị, nghiêm mặt nói: “Lời nói của Nhị gia, ta nghĩ qua rồi.”
“Như thế nào?”
“Nhị gia nói vụ án của Sư tiên sinh với Long Tướng quân và Long Tam gia chưa?”
“Nói rồi.” Long Nhị nhìn chằm chằm vào Cư Mộc Nhi, tinh thần thật sự là không tệ, đầu óc cũng tốt hơn, biết vòng vo tam quốc dùng người nhà nhắc nhở hắn.
“Vậy Nhị gia đã nói hết mọi chuyện nguy hiểm đáng sợ và tổn hại của Long phủ chưa?”
“Bọn họ hiểu rõ.” Long Nhị hắng giọng: “Ta đã nói tất cả, người trong nhà không có gì phải giấu diếm, ta quyết định muốn làm việc này chắc chắn sẽ không lén lút gạt bọn họ. Bọn họ cũng sẽ nói rõ nguyên do sự việc với đại tẩu và Phượng Phượng, Long gia chúng ta, bất luận xảy ra điều gì đều cùng gánh vác.”
Lời này của Long Nhị khiến Cư Mộc Nhi ngẩn ngơ, sững sờ không biết nên nói tiếp như thế nào.
Long Nhị cười lạnh một tiếng nói tiếp: “Nhưng không giống người nào đó, chỉ biết ý mình, không rõ đạo lý người một nhà.”
“Cho nên cái người nào đó chắc chắn không làm người nhà với Nhị gia, Nhị gia đừng để ý đến người đó, cứ mặc kệ người đó đi.”
Còn tranh luận!
Long Nhị mất hứng.”Mặc kệ nàng? Chẳng phải hời cho nàng.”
Cư Mộc Nhi thở dài: “Nhị gia phải như thế nào mới có thể hả giận?”
“Việc này đơn giản, khiến nàng khóc lóc cầu xin ta lấy nàng một lần nữa, sau đó bỏ nàng hay không là do ta quyết định.”
Cư Mộc Nhi nhếch miệng, hắn còn nói được ra lời này.
“Có lẽ nàng ấy sẽ định khóc cầu xin Nhị gia đừng để ý tới nàng ấy.”
Long Nhị “hừ” một tiếng: “Nàng thực sự khóc thử xem!”
Cư Mộc Nhi bĩu môi không nói.
Long Nhị lườm Cư Mộc Nhi, cảm thấy tức giận vì nàng vẫn còn ý đồ đấu tranh phủi sạch quan hệ với hắn. “Những chuyện khác không cần phải nói, việc này ta chắc chắn sẽ không thừa nhận. Tóm lại, ta sẽ tìm ra hung thủ, khiến nàng tâm phục khẩu phục.”
“Ta luôn chịu thua Nhị gia mà.”
“Điều này ta thực sự không nhìn ra.”
“Nhị gia muốn nhúng tay việc này, vậy đã nghĩ ra đối sách bên Hoàng thượng chưa?”
“Chưa.”
“Nhị gia có đầu mối không?”
“Không có.”
“Nhị gia có biện pháp đối phó với hậu quả không?”
“Vẫn chưa có.”
Cư Mộc Nhi ngậm miệng, ý tứ nàng muốn biểu đạt rất rõ ràng rồi. Nhưng Long Nhị lại nói thêm một câu: “Chẳng phải nàng cũng như vậy sao? Chúng ta so cao thấp, xem như là công bằng.”
Cư Mộc Nhi không biết nói gì cho phải, cũng bởi vì không có biện pháp, nàng mới ra hạ sách ly hôn với hắn, nếu tiếp tục dây dưa, những chuyện lúc trước nàng làm có ý nghĩa gì?
Cô nhịn không được lại thở dài, nàng biết Long Nhị muốn để nàng biết những điều nàng làm là vô dụng, hắn chính là muốn nàng nhận sai.
“Nhị gia nói ta có thể ra một điều kiện?”
“Đúng.” Long Nhị rất sảng khoái: “Nếu không như vậy, chắc hẳn nàng sẽ không chịu phục. Ta là người là dễ nói chuyện nhất, ta đáp ứng nàng một điều kiện, đổi lại ta và nàng cùng giải quyết việc này, nàng xem, dù sao cũng đều là nàng được lợi.”
Lợi thế này thực sự không dễ nhận.
“Vậy thì tốt, điều kiện của ta là, Nhị gia tham gia vào việc này, phải bí mật, không thể để người ngoài biết. Tất cả mọi chuyện đều phải khiến người ngoài nhìn như không có quan hệ với Nhị gia và Long phủ.”
Long Nhị lẳng lặng nhìn Cư Mộc Nhi, không trả lời ngay.
Nàng vẫn là giảo hoạt như trước, điều kiện này nghe không có gì, nhưng thực tế lại phủi sạch quan hệ giữa nàng và hắn. Khiến hắn dường như không liên quan đến chuyện này, nói cách khác phải không có quan hệ với nàng, cho nên phải giữ một khoảng cách, không thể công khai chạm mặt, không thể ở trong nhà nàng, cũng không thể khiến nàng quay về.
Giống như hai người thực sự ly hôn.
Long Nhị mơ hồ, nàng cho rằng nàng nói như vậy, hắn sẽ không làm phiền nữa? Long Nhị cười, hắn không sợ nàng ra điều kiện, mặc kệ điều kiện gì cũng được, điều hắn sợ chính là nàng không nói. Nếu nàng chết cũng không để ý tới hắn, thực sự một khóc hai làm ầm ĩ ba thắt cổ, hắn còn cảm thấy khó mà xử lý được.
Cũng may, hắn hiểu nàng.
“Được, ta đáp ứng nàng.” Long Nhị đồng ý khiến Cư Mộc Nhi thở phào nhẹ nhõm. Nhưng hắn sảng khoái như vậy khiến nàng có chút không yên lòng.
“Mọi chuyện đều bí mật tiến hành, ta không nói toạc ra, không công khai, nếu không nắm chắc tuyệt đối, không thể đệ chuyện này lộ ra ngoài ánh sáng, sẽ không để người ta biết ta quản việc này, được chưa?”
“Tốt.” Cư Mộc Nhi trả lời: “Vì thực sự phủi sạch quan hệ với việc này, Nhị gia và ta vẫn nên không qua lại thì tốt hơn.”
Long Nhị cười, nàng thật là vội vàng làm rõ. Long Nhị thản nhiên sửa chữa: “Là đừng công khai lui tới.”
Cư Mộc Nhi giật mình, rốt cục vẫn gật đầu.
Long Nhị cười, đưa tay cầm tay nàng: “Nói rõ mọi chuyện đi.”
Nói rõ cái gì? Cư Mộc Nhi lo lắng.
Long Nhị xoa mi tâm của nàng, nói: “Để tránh trong lúc ta điều tra chọc phiền toái gì, nàng nói rõ tỉ mỉ tất cả những điều nàng biết cho ta. Mà ta bất luận điều tra được cái gì, cũng sẽ nói cho nàng biết, như thế nào?”
Cư Mộc Nhi ngẫm lại có lý, gật đầu. “Nhị gia muốn biết gì, cứ hỏi.”
“Nàng nói nàng đã không thể thoát ra khỏi vụ án này, đây chỉ là ý nghĩ của nàng, hay là có gì đó khiến nàng cảm thấy nàng đang sa vào?” Đây là điều Long Nhị để ý nhất, không cách nào thoát ra chỉ có thể ly hôn với hắn để bảo hộ hắn, có nghĩa là bên cạnh nàng đang ản náu nguy hiểm.
“Ý nghĩ của ta chỉ là một phần. Còn có, ta bị người ta theo dõi.”
“Theo dõi?” Long Nhị nhíu mày, nàng gả vào Long phủ, còn bị người ta theo dõi? Có thể lượn lờ xung quanh nàng, đều là người nhà. Ngoại trừ Tô Tinh.
“Theo dõi rất khéo léo, gần đây ta mới nhận ra. Điều này cũng khiến ta hiểu rõ, hung thủ đứng sau vẫn luôn nghi ngờ ta. Nhưng ta không nghĩ ra, vì sao không giết ta.”
Điểm này khiến nàng cảm thấy khó hiểu.
“Nhị gia biết Hoa Nhất Bạch chứ, huynh ấy đã chết. Nghe nói là sau khi uống rượu ngã xuống nước chết đuối, là ngoài ý muốn. Nhưng huynh ấy chết quá khéo, đúng lúc huynh ấy hoàn thành xong nửa quyển cầm phổ, bôn ba khắp nơi muốn tìm manh mối, thì huynh ấy qua đời. Sau khi huynh ấy qua đời, đám nhạc công cùng điều tra với huynh ấy phân tán mỗi người một nơi. Việc này hoàn toàn không có tin tức từ đó.”
Long Nhị cau mày: “Trừ Hoa Nhất Bạch, còn có nhạc công khác chết không biết lý do không?”
“Không nghe nói.”
“Vậy sao nàng cảm thấy có người muốn giết nàng?”
“Ta mù.” Cư Mộc Nhi sờ đôi mắt: “Ta không nhìn thấy nữa. Có lẽ là ta đa nghi, nhưng ta thực sự cảm thấy việc này kỳ lạ. Vì Kỳ đại phu – người có y thuật cao minh, mọi người đều tán dương, chính là người trị bệnh cho ta, bệnh của ta cũng là do ông ý chữa trị, nhưng ta mù chưa được bao lâu, ông ấy liền chuyển nơi ở, rời khỏi kinh thành, nói là về quê dưỡng lão. Ta lén đi tìm đại phu khác khám mắt, bọn họ đều nói trị không khỏi, nhưng cũng không phát hiện trước khi khám và chữa bệnh có vấn đề gì cả. Nhưng lúc ta mù và Hoa đại ca chết đều quá khéo, ta mới nghi ngờ.”
Cư Mộc Nhi nói đến đây, cắn môi, lại nói: “Về đó ta phát hiện ta bị người ta theo dõi, ta mới càng nghi kị, vì sao người đó không giết ta. Tốn nhiều công như vậy, giết ta không phải đơn giản hơn sao?”
Bởi vì Long Nhị còn chưa hiểu chuyện này lắm, không suy đoán gì cả, trực tiếp hỏi: “Là Tô Tinh sao?”
Cư Mộc Nhi sững sờ, lắc đầu: “Đương nhiên không phải. Tinh nhi là người mà ta tin tưởng nhất.”
Long Nhị “hừ” một tiếng, Cư Mộc Nhi lại bổ sung một câu: “Trừ Nhị gia, Tinh nhi là người khiến ta an tâm nhất.”
Được rồi, miễn cưỡng, xem như nàng thức thời.
Cư Mộc Nhi lại nói: “Nói đến hung thủ giết người, ta còn có một nghi ngờ, tại sao phải giết cả nhà Sử Thượng thư. Muốn đoạt lại cầm phổ, lén lẻn vào, động thủ sẽ dễ dàng hơn, nếu có người ngăn cản, giết chết người ngăn cản là được, vì sao phải giết cả nhà?”
Long Nhị nhướn lông mày: “Vì sao nàng luôn chắc chắn hung thủ hành hung là vì đoạt lại cầm phổ?”
Cư Mộc Nhi ngây người, nàng thực sự không nghĩ đến bất kì động cơ nào ngoài động cơ đó.