Long Nhị nở nụ cười, cất tiếng cười to.
Long Nhị không che giấu sự vui vẻ khiến Cư Mộc Nhi đỏ mặt, những lời kia thật sự là không nên nói. Theo tính tình của Long Nhị, nàng đã bị nắm thóp, nhưng lời đã ra khỏi miệng, hối hận đã muộn.
Long Nhị cười đủ rồi, hỏi: “Chắc chắn là thích ta sao? Ai cũng không bằng ta, có phải thế không?”
Cư Mộc Nhi nhếch miệng, nàng vừa tính kế hắn xong, cho nên vấn đề này hắn không định hỏi theo kiểu nhẹ nhàng tình cảm. Nhưng nàng đã nói ra tất cả, phủ nhận cũng không có ý nghĩa, vì vậy gật đầu.
Long Nhị lại nói: “Nếu ta tức giận, ta hận nàng, nàng có đau lòng khó chịu hay không?”
Cư Mộc Nhi lại gật đầu.
“Rất tốt.” Long Nhị rất hài lòng, hắn cũng gật đầu, nói: “Vậy nàng nghe cho kỹ, nàng đối xử vô tình vô nghĩa với ta, không biết tốt xấu, ta sẽ mang hận. Nàng cho rằng Long Nhị ta là người mềm lòng, có thể mặc cho người ta làm gì thì làm, vậy nàng đã sai hoàn toàn rồi.”
“Nhị gia…” Cư Mộc Nhi chưa bao giờ nghĩ Long Nhị là người dễ bắt nạt, nhưng nàng thực sự không nghĩ Long Nhị sẽ trả thù nàng, cho nên nghe Long Nhị nói như vậy, nàng không khỏi có chút thấp thỏm không yên.
“Long Nhị ta là người có thù tất báo, tính toán chi li. Nàng cho rằng bất luận nàng đối xử với ta như thế nào, ta sẽ bỏ qua cho nàng sao? Nàng sai rồi!” Giọng điệu của Long Nhị khiến Cư Mộc Nhi căng thẳng trong lòng, như bị kim đâm, vô cùng đau đớn.
“Nàng cho rằng sau khi ta bỏ nàng, còn có thể đối xử tốt với nàng như trước kia sao? Nàng sai rồi!”
Cư Mộc Nhi cắn chặt môi, nói không ra lời.
“Nếu nàng là Long Cư thị của ta, bất kể chuyện gì ta cũng gánh vác cho nàng. Nhưng nàng tính kế ta, lại không còn là người nhà của ta, ta đối xử không khách khí với nàng. Từ nay về sau, nàng đừng nghĩ có một cuộc sống an ổn.” Lời nói hung ác vừa nhanh vừa lưu loát, trong lòng Long Nhị vô cùng hài lòng.
Cư Mộc Nhi cúi thấp đầu, vì câu nói “nếu nàng là Long Cư thị của ta” cảm thấy trái tim rất khó chịu, nàng véo thịt trên chân mình, cố nén nước mắt.
Tất cả đều là nàng chuốc lấy phiền nhiễu, quyết định nàng làm. Lúc trước muốn lấy chồng, hiện tại hối hận vì đã lấy, tất cả đều là nàng gieo gió gặt bão. Nếu không phải nàng tham lam, nếu không phải nàng ích kỷ, bây giờ sẽ không làm mọi người đau buồn như vậy.
“Cư Mộc Nhi, ta nói cho nàng biết, bỏ nàng, ta thật sự không buồn, nhưng nàng dùng thủ đoạn như vậy bức bách ta, ta rất tức giận. Cho nên nàng đừng hiểu lầm, sau này ta đối xử tốt với nàng, là vì ta thương tiếc nàng.” Long Nhị nói đi nói lại mấy câu như vậy, hắn không cảm thấy nhục nhã hổ thẹn vì nói thành là hắn bỏ Cư Mộc Nhi, chuyện này hoàn toàn khác với sự thực, hắn nhìn Cư Mộc Nhi đau khổ vì lời nói của hắn mà có chút sảng khoái.
Người phụ nữ này dám không cần hắn! Hắn muốn nàng hối hận, khiến nàng gào khóc nói nàng sai rồi, khiến nàng cầu xin hắn cưới nàng một lần nữa.
Nàng chờ coi!
Long Nhị cảm thấy sau khi nói mấy lời này, bản thân mình chiếm được ưu thế. Cư Mộc Nhi chính miệng thừa nhận thích hắn, Cư Mộc Nhi nghe thấy mấy lời ghét bỏ của Long Nhị liền buồn bực, hắn chi phối cảm xúc của nàng, hắn rất quan trọng với nàng.
Long Nhị càng nghĩ càng đắc ý. Nhìn Cư Mộc Nhi cuối cùng nhịn không được rơi nước mắt, hắn liền cảm thấy thư thái hít sâu một hơi, thật sự là rất sảng khoái.
Long Nhị rời đi. Chỉnh Cư Mộc Nhi xong, hắn vô cùng hài lòng, thế là vênh váo tự đắc rời đi.
Lần này hắn không quay đầu lại, hắn cảm thấy kết quả chiến đấu rất tốt, hắn muốn thừa thắng truy kích, gạt nàng ba ngày, đợi nàng đau khổ đủ rồi, hắn sẽ quay lại trừng trị nàng.
Long Nhị vừa về tới phủ, đã có người hầu đến mời, nói là Long Đại có việc thương nghị.
Long Nhị vào phòng nghị sự liền thấy hai vợ chồng Long Đại, hai vợ chồng Long Tam đều ở đó. Tư thế kia khiến Long Nhị không khỏi hắng giọng một cái, chậm rãi đi vào, chọn một vị trí ngồi xuống.
“Chuyện như thế nào rồi?” Long Đại hỏi thẳng.
Long Nhị sờ mũi, khí thế hung hăng càn quấy trước mặt Cư Mộc Nhi biến mất. Hắn nhìn An Nhược Thần và Phượng Vũ, nghĩ một lúc, chuyện này còn chưa rõ ràng, vẫn là đừng nói ra thì tốt hơn. Thế là trả lời: “Mộc nhi và đệ đùa giỡn ý mà.”
“Đùa giỡn?” Long Tam há hốc mồm.
Phượng Vũ nhìn An Nhược Thần, nói: “Nhị tẩu đùa giỡn hơi quá.”
An Nhược Thần gật đầu: “Mấu chốt là Nhị đệ cũng thích đùa giỡn với muội ấy.”
Long Nhị nhìn xung quanh phòng, giả vờ không nghe thấy.
Long Đại và Long Tam liếc nhìn nhau, trong lòng đều hiểu rõ chuyện không đơn giản như vậy, nhưng Long Nhị không muốn nói, trong đó chắc hẳn có nội tình.
“Đùa tới khi nào có thể nói cho chúng ta biết một tiếng không?”
Vấn đề này của Long Đại khiến Long Nhị nghiêm mặt, cúi đầu suy nghĩ. An Nhược Thần tiếp nhận ánh mắt của Long Đại, kéo Phượng Vũ nói: “Đã không phải chuyện lớn gì, ta và Phượng Phượng đi ra ngoài trước. Anh em các ngươi trò chuyện đi.”
Phượng Vũ là người tinh ý, nghe theo đi ra ngoài, nhưng nhịn không được vẫn muốn làm ầm ĩ: “Đại tẩu, ta từng bị Long Tam bỏ, hiện tại Nhị tẩu cũng bị Nhị bá bỏ, vậy trong chúng ta người chưa bị bỏ chỉ còn mình tẩu. Tẩu nhất định phải kiên trì.”
An Nhược Thần cười ha ha, kéo Phượng Vũ bước nhanh đi ra ngoài, Long Đại quay đầu lườm Long Tam, Long Tam cầm chén uống trà, giả vờ không nghe thấy.
Rất nhanh trong phòng chỉ còn lại ba anh em. Chỉ là người này vẫn lườm người kia, giả ngu vẫn giả ngu, trầm tư vẫn trầm tư, không ai nói chuyện. Cuối cùng vẫn là lão đại có uy nghiêm nói chuyện: “Đệ nói rõ ràng, nương tử đệ đang làm ầm ĩ chuyện gì vậy?”
Lời này Long Nhị không thích nghe, cái gì gọi là “Nương tử nhà đệ làm ầm ĩ”, hắn chỉ ngón tay về phía Long Tam, hắt nước bẩn: “Người thích làm ầm ĩ là vợ của lão Tam, nương tử nhà đệ là người thông minh khả ái.”
Long Tam không vừa ý: “Nói linh tinh, Phượng nhi đâu có làm ầm ĩ, Phượng nhi là người hoạt bát.”
“Toàn mấy người không khiến người ta bớt lo.” Long Đại rất không cao hứng, trong nhà ầm ĩ như vậy, hắn thân là con trưởng, sao ăn nói với liệt tổ liệt tông? “Bảo hai đứa học đại tẩu các đệ, thận trọng hiền thục, thế mới là đạo làm vợ.”
Hì hì! Long Nhị, Long Tâm đều quay đầu không để ý tới, lão đại nói mà không biết xấu hổ, nhưng bọn họ ngại nghe ah.
“Cười cái gì, mau nói, rốt cuộc là chuyện như thế nào? Có thật là hai vợ chồng đệ đùa giỡn không, đệ đến nói trước bài vị cha mẹ, ta không muốn nghe.” Sắc mặt Long Đại khó coi, không có tâm tình nói giỡn.
Long Nhị nghiêm mặt, việc này hắn muốn từ từ nói với huynh đệ, dù sao nếu tiếp tục theo ý nghĩ của hắn thì thực sự là lấy tính mạng của tất cả mọi người trong Long gia ra đánh cược.
Long Nhị nói nguyên nhân của sự việc, nói Cư Mộc Nhi quyết tâm muốn sửa lại án xử sai, nói cả thủ đoạn nàng làm ầm ĩ đòi ly hôn như thế nào.
Nói xong rồi, ba anh em trầm mặc không nói gì. Qua được một lúc lâu, Long Nhị nói: “Đệ không thể để nàng ấy một mình đối diện với việc này.”
Long Đại thở dài: “Chỉ tiếc muội ấy là phận con gái, nếu là con trai, kế sách và thủ đoạn thế này, lại có tấm lòng trung thực thẳng thắng, hiệp nghĩa, là nhân tài tốt đền đáp quốc gia.”
Long Tam cũng thở dài: “Như mắt của tẩu ấy vẫn sáng, lại có tài nghệ của Phương Nhi, trở thành một hiệp khách có tiếng trong giang hồ, sợ không phải là việc khó khăn.”
Long Nhị dùng sức lườm hai anh em: “Chuyện chúng ta đang nó là cùng một chuyện sao?”
Long Đại gật đầu, rất tự nhiên nói tiếp: “Cửa ải của Hoàng thượng xác thực không dễ qua. Lúc đó ngài ấy mới ngồi lên ngôi vị hoàng đế, vụ án này xử lý nhanh chóng, đem lại thể diện cho ngài ấy, mấy lão thần không tâng bốc ngài ấy lúc ấy hoàn toàn ngậm miệng. Nếu muốn lật lại bản án, chẳng những phải có chứng cứ xác thực, còn phải chú ý đến uy nghiêm của Hoàng Thượng, tìm lối thoát cho ngài ấy, phô bày sự oai phong, để đám thần tử không nói được lời thừa thãi nào, lúc này mới được.”
Long Tam cũng nói: “Không chỉ Hoàng Thượng, còn có đám người ở Hình bộ, bè phái của lão già Đinh Thịnh kia trong triều đình cũng không phải ít, mỗi người nói một ý, việc này có thể bị quấy nhiễu.”
Hai người nói xong, cùng nhìn về phía Long Nhị. Được rồi, bây giờ đang nói cùng một chuyện rồi, sau đó thì sao?
Long Nhị cắn chặt miệng, những lời bọn họ nói đều thừa thãi, việc này có bao nhiêu khó khăn hắn biết, không cần nhắc nhở hắn: “Ta nói với hai người chuyện này, là muốn để hai người biết, ta không thể mặc kệ nàng ấy, đối với Long gia chuyện này không có chút ích lợi gì, nếu xử lý không tốt, sợ là sẽ dẫn đến họa diệt môn.”
Long Đại nhíu mày: “Cho nên đệ muốn ra ở riêng sao? Ta không đồng ý.”
Long Tam cũng nói: “Không thể giống như Nhị tẩu bỏ huynh, chúng ta có quan hệ huyết thống, cho nên bất luận là chuyện gì, đều không chia rẽ?”
Long Nhị lườm bọn họ. Long Đại nói: “Chuyện không thể không cần đưa ra thương lượng. Tóm lại ta biết xảy ra chuyện gì thì tốt. Bên triều đình ta sẽ quan sát giúp đệ.”
Long Tam cũng nói: “Chuyện cầm phổ kia gần đây huyên náo trên giang hồ, mọi người đều nói là bí tịch võ công, còn tạo ra không ít tranh chấp, việc này đệ sẽ nghe ngóng kỹ, Nhị ca đừng lo lắng.”
Long Nhị gật đầu, hắn không lo lắng, thực sự không lo lắng. Với hắn mà nói, điều khiến hắn lo lắng chính là người phụ nữ vừa cố chấp vừa không biết tốt xấu kia. Hắn thực sự muốn đánh nàng một trận, sau đó sẽ dùng ví dụ của Long gia bọn họ dạy dỗ nàng, người nhà là bất luận xảy ra chuyện gì cũng sẽ đồng tâm hợp lực đối phó, không phải tính kế và vùi dập giống như nàng.
Long Nhị nghĩ như thế, trong lòng lại giận Mộc Cư Nhi. Lần này nếu không cho nàng một bài học kinh nghiệm, chắc chắn nàng sẽ không biết hối cải. Cho nên hắn nhất định được kiên quyết đối phó nàng.
Lúc trước hắn còn lo được lo mất, nhưng đích thân nàng, chính miệng nàng thừa nhận yêu hắn, hắn liền cảm thấy trong lòng có sức mạnh.
Mặc dù nói như vậy, nhưng đêm đó Long Nhị vẫn mất ngủ. Hắn nhớ tới cái bánh bao lạnh, muộn như thế này, không biết Cư Mộc Nhi đã ăn cơm chưa, nàng có bị đói hay không? Còn nữa một mình nàng ở quán rượu, rửa mặt thu đọn đều khó khăn, hắn lại khiến nàng buồn như vậy, nàng có nghỉ ngơi tốt hay không?
Long Nhị trằn trọc không yên, một đêm không ngủ.
Ngày thứ hai, Long Nhị đấu tranh một ngày, cuối cùng kiên quyết không đi thăm Cư Mộc Nhi. Hắn sợ hắn đi sẽ mềm lòng, không dễ chiếm được lợi thế một lần, kết quả này bất luận như thế nào cũng phải giữ vững. Nhưng hắn thực sự lo lắng sinh hoạt thường ngày của nàng, cuối cùng phái một hộ vệ đến quán rượu hỏi, biết mấy hôm nay Tô Tình đều ở quán rượu chăm sóc Cư Mộc Nhi, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngày thứ ba, trong lòng Long Nhị đấu tranh kịch liệt, gạt chưa đủ ba ngày, hai ngày cũng được. Nhưng nếu hôm nay đến, dường như mới gạt được một ngày, vậy không phải là khác nhau xa sao?
Long Nhị cuối cùng vẫn kiên trì, chỉ là hắn bảo hộ vệ hai canh giờ báo cáo tình hình ở quán rượu một lần, hai hộ vệ thay nhau canh giữ, cứ cách hai canh giờ sẽ thức ngựa trở về báo tin, đi qua đi lại như thế, khổ không thể tả.
Ngày thứ tư, Long Nhị lại một lần nữa nói với bản thân mình, hai ngày không khác nhau lắm, làm đại sự không câu nệ tiểu tiết, không thể kém nửa ngày, một ngày. Nhưng hắn vẫn trách mình không giữ nổi bình tĩnh, không kiên định, cho nên xem thường nàng, mới bị nàng đùa giỡn trong lòng bàn tay, lần này nếu không đòi được cả vốn lẫn lời, nàng chắc chắn sẽ không biết sự lợi hại của hắn.
Nhưng hôm nay cuối cùng hắn không quyết tâm được nữa, hộ vệ đến báo, Cư Mộc Nhi bị ốm.
Bị ốm? Trái tim Long Nhị đau nhói. Nhưng lại nghĩ, ai cũng sẽ bị ốm, không thể vì nàng bị ốm vặt mà khẩn trương, như vậy không phải sẽ bị nàng nắm đằng chuôi sao?
Nhưng hộ vệ nói: “Mấy ngày nay phu nhân đều không đi ra ngoài, là Tô Tình cô nương ra vào, nhưng hôm nay thấy Tô Tình cô nương rất khẩn trương, còn vội vàng đi tìm đại phu, thuộc hạ giả trang thành người phụ vụ tình cờ gặp Tô Tình cô nương, hỏi, cô nương đó nói hôm qua phu nhân cảm thấy không thoải mái, hôm nay ốm chuyển nặng, sốt cao, bất tỉnh nhân sự.”
Long Nhị nghe xong, không nhẫn nại nữa, đứng dậy.
Long Nhị cưỡi ngựa chạy về phía quán rượu, phía sau hắn là xe ngựa của Long phủ, mang đại phu do chính tay hắn túm đến. Một đoàn người chạy về phía quán rượu, Long Nhị không đợi ngựa dừng lại hẳn đã nhảy xuống, nhìn quán rượu không khóa cửa, vội vàng đẩy cửa vào.
Trong phòng bếp, Tô Tình đã sắc thuốc xong, đang cầm cái khay nhỏ ra, thấy Long Nhị đến giật mình, vội vàng mời vào. Long Nhị trả lời qua loa, đi theo cô bé đến hậu viện, trên đường đi hỏi cô bé ốm tình của Cư Mộc Nhi, hai người đi đến trước phòng Cư Mộc Nhi liền thấy Vân Thanh Hiền ngồi ở bên giường.
Tô Tình kinh ngạc hỏi: “Đại nhân đến lúc nào vậy?”
Long Nhị lườm Tô Tình, thầm trách nha đầu này không giữ cửa cho tốt, ai cũng để cho vào. Không quan tâm Vân Thanh Hiền là ai, hiện tại đuổi đi là được.
“Nghe nói Cư cô nương bị ốm, ta mang đại phu tới khám cho nàng.” Vân Thanh Hiền lãnh đạm nhìn lướt qua Long Nhị và đám người phía sau, không nhanh không chậm trả lời.
Cư cô nương? Long Nhị nghe mấy câu này liền tức giận. Hắn không thèm nhìn người đại phu là đàn ông ở trong phòng, hắn chỉ bước vài bước, nhìn chằm chằm vào tay Vân Thanh Hiền. Bàn tay đáng ghét kia lúc này đang nắm tay Mộc Nhi của hắn.
Long Nhị còn chưa kịp nói chuyện, Cư Mộc Nhi đang bị sốt, mặt đỏ bừng, mơ mơ màng màng ở trên giường bỗng nhiên cử động, Vân Thanh Hiền vội vàng nắm chặt tay của nàng, vươn người nhìn dáng vẻ của nàng.
Cư Mộc Nhi không mở mắt, yếu ớt lẩm bẩm gọi: “Tướng công…”
Mặt Long Nhị xanh lét, gọi ai là tướng công vậy!?
Hắn mới là tướng công! Hắn mới là!