Đã nghe ở đâu cơ?” Tô Tình quay người nhìn người đánh xe kia chằm chằm.“Anh ta có nuôi ria mép dài không?”
“Không. Mặt nhẵn nhụi, vừa rồi khi ngả mũ em nhìn thấy mặt anh ta rất rõ.” Tô Tình đáp xong, ngẩn ra, “Chả nhẽ là tên cầm đầu bọn cướp? Ôi ôi, nói thế em lại thấy giọng anh ta quen thuộc.”
Cư Mộc Nhi siết chặt gậy trúc, nói: “Tiểu Trúc, đi gọi người nhanh lên.”
Tiểu Trúc nghe là tên cầm đầu bọn cướp thì đã hoảng hốt, giờ lại bảo cô ấy gọi người, cô ấy ngây ngốc: “Gọi? Gọi ai ah?”
“Gọi hộ vệ trong phủ, báo quan, gặp ai thì bảo người đó, để bọn họ nhanh chóng đến đây.”
“Đúng đúng, mau gọi người đi.” Tô Tình phụ họa, căm giận bất bình, “Không ngờ tên cướp và tiểu thư điêu ngoa kia một phe, khi đó ta đã tin cô ta.”
“Bọn họ không cùng phe.” Cư Mộc Nhi hơi sốt ruột, “Nếu là tòng phạm, dựa vào thế lực của Đinh phủ, chắc chắn sẽ thu xếp được cho một tên, sao lại để hắn phải rêu rao ngoài đường, còn đánh xe cho Đinh cô nương? Đây là tội phạm quan trọng bị truy nã đó. Bị người nhận ra được thì tự mình rước phiền toái rồi còn gì.”
“…”
“Tự chúng ta không lo được. Bọn họ đi xe ngựa, chúng ta không đuổi kịp, phải nhanh chóng tìm người giúp đỡ. Đinh cô nương gặp nguy hiểm.”
“Ta, ta, ta, ta đi đây.” Tiểu Trúc vội vàng nói, “Phu nhân chờ ta, ta sẽ về nhanh thôi.”
Tiểu Trúc vội vàng chạy đi. Cư Mộc Nhi ôm gậy trúc lặng im đứng đó. Tô Tình lấm lét nhìn xung quanh – trên đường có không ít người, bao nhiêu con mắt nhìn vào, vậy mà tên cướp này thật to gan, dám bắt người giữa đường. Cô nhớ đến lúc mình bị bọn xấu xa kia hành hạ, lại nhớ đến hai thôn cô phải chết, lòng vừa sợ vừa căm ghét, toàn thân nổi da gà.
“Tiểu thư điêu ngoa kia cũng quá ngu, không nhận ra được người đánh xe cho mình sao? Nếu cô ta nhận ra, hét ầm lên. Trên đường đông người thế này làm sao chúng bắt được?” Tô Tình giậm chân, sốt ruột hộ Đinh Nghiên San.
“Lúc trước, khi bị bắt, cô ta cũng ở chung phòng với chúng ta, không kịp gặp tên đấy. Có khi gặp thì lại đang tức giận, không để ý lắm. Người hầu ở Đinh gia lại đông, tìm cớ gì đó là trà trộn được. Hơn nữa bề ngoài thay đổi khiến người ta khó nhận ra. Ta bị bọn chúng áp giải lên núi nên dễ dàng nhận ra, nhưng hắn cạo râu đi em đã không nhận ra rồi còn gì? Chỉ trách ta phát hiện chậm.”
“Không chậm, không chậm. Quan sai tới sẽ phong tỏa thành để lục soát, nhất định có thể cứu Đinh cô nương.”
Cư Mộc Nhi suy nghĩ một chút, đột nhiên nói: “Tình nhi, nhất định bọn đó tráo người đánh xe sau khi Đinh cô nương vào tửu lâu. Em nhìn xung quanh xem… có chỗ nào giấu người không?”
Nàng còn định nói tiếp thì nghe thấy trong ngõ cạnh tửu lâu vang lên tiếng hét chói tai, sau đó mọi thứ hỗn loạn: “Chết người, có người chết. Báo quan đi.”
Cư Mộc Nhi mặt cắt không còn hột máu. Tô Tình chạy sang bên đó rồi quay về ngay: “Tỷ tỷ, người chết là một người đàn ông trẻ tuổi, nhìn trang phục thì đúng là tôi tớ nhà giàu có.”
Cư Mộc Nhi vội vàng hỏi: “Tình nhi, từ đây đến Đinh phủ cũng không xa lắm đúng không?”
“Đúng.” Tô Tình phác thảo đường đi trong đầu, “Chưa đến năm con phố là đến Đinh phủ rồi.”
“Giữa ban ngày ban mặt, ngay lúc đường phố đông đúc, kẻ đó sẽ không dám ngang nhiên ra tay bắt người, như thế sẽ làm thu hút sự chú ý của người khác, quan sai sẽ kiểm tra. Hôm nay, nếu muốn ra tay, hắn phải trốn tránh. Đinh cô nương cho rằng hắn là tôi tớ trong nhà, không đề phòng thì sẽ không kêu cứu. Nhưng nếu hắn đánh xe ra khỏi đường về nhà, Đinh cô nương phát hiện ra sự bất thường lại là chuyện khác.”
“Vì thế bọn cướp sẽ khống chết Đinh cô nương trước khi cô ta phát hiện ra thân phận thật của hắn?” Tô Tình hỏi.
Cư Mộc Nhi gật đầu, lại hỏi: “Từ đây sang Đinh phủ, có chỗ nào yên tĩnh khuất nẻo không?”
“Cũng toàn đường lớn… à, phố Định An có một ngõ nhỏ tên Thủy Tử Hạng, không biết bị phá hủy từ bao giờ mà thành ngõ cụt. Bên trong tòa nhà cũ nát không có ai, nghe nói toàn là ma quỷ quấy phá, mọi người không ai qua đó.”
“Tình nhi, em vào tửu lâu nói rằng có người khả nghi trên phố Định An.”
Tô Tình đồng ý, chạy đi chuyển lời rồi lại chạy về: “Mọi người ở đó đều ồn ào, cũng không biết có ai báo gì khác không mà chẳng ai định qua phố Định An kiểm tra cả.”
“Không cần để ý đến bọn họ, cứ chuyển lời là được. Chúng ta đi trước.”
“Được.” Tô Tình hoàn toàn không tỏ ý khuyên can, còn nắm tay dẫn đường Cư Mộc Nhi. Cư Mộc Nhi vừa đi vừa nói: “Ta đoán chắc chuẩn, cho nên cứ xem trước xem sao. Nhỡ bọn chúng có kẻ khác giúp đỡ thì sẽ không sợ bị lộ, vì thế cũng không đi đường qua Đinh phủ, và cũng không dừng ở Thủy Tử Hạng.”
“Muội hiểu rồi.” Tô Tình vừa dẫn Cư Mộc Nhi đi vừa trả lời, “Tỷ tỷ thấy hắn cải trang thành người đánh xe, vì thế đoán rằng hắn không dám ra tay lộ liễu, vì thế sẽ chọn nơi khuất nẻo để hành sự. Tỷ tỷ yên tâm, cái khác muội không dám nói, nhưng đường này muội thuộc nhất, nếu hắn như tỷ tỷ dự đoán thì chắc chắn sẽ ở Thủy Tử Hạng thôi.”
Hai người sải bước, nhanh chóng đến nơi. Phố Định An không thể so được với đường cái phồn hoa nhưng cũng có người đi đường, các cửa hàng và quầy bán, có thể nói hoàn toàn không vắng lặng.
Tô Tình nhìn ngó xung quanh, không phát hiện ra điều gì bất thường. Nàng đưa Cư Mộc Nhi vào một sạp trà, nhờ đại nương bán sạp trông chừng Cư Mộc Nhi một chút, sau đó chào Cư Mộc Nhi và đi vào ngõ tìm hiểu.
Tô Tình đi một lúc đã quay về: “Tỷ tỷ, quả thực trong ngõ có một xe ngựa, rõ ràng xe của nhà Đinh tiểu thư kia. Muội thăm dò thêm chút rồi quay lại.”
Tô Tình không đợi Cư Mộc Nhi đồng ý đã quay về Thủy Tử Hạng.
Ngõ nhỏ rất sâu, tuy nằm ngay sát đường cái nhưng lại im ắng âm u, có cảm giác quỷ dị. Tô Tình xoa xoa hai bàn tay, tự nhủ thảo nào mọi người không qua đây.
Xe ngựa ở trong hẻm, không có ai khác. Tô Tình quan sát cẩn thận rồi lén lút lại gần. Trong xe rất yên ắng. Tô Tình đi một vòng, đang nghĩ không biết có nên vào trong nhòm trộm không thì nghe thấy tiếng nước chảy tong tỏng. Cô sợ hãi, nhưng vẫn cúi đầu lên nhìn.
Tô Tình vội vàng bịt mồm, nuốt tiếng thét vào. Cô hít sâu mấy lần, nghĩ một chút rồi vẫn quyết định nhìn kỹ tình trạng trong xe. Cô cẩn thận vòng qua, ghé nhìn từ khe cửa. Ngay cả khi đã chuẩn bị tâm lý, Tô Tình vẫn bị cảnh tượng bên trong làm cho hoảng sợ. Nha hoàn Tiểu Ngọc của Đinh Nghiên San nằm ngửa trong đó, người toàn vết máu.
Tô Tình thấy chân mình nhũn ra, cả người dựa vào tường. Cô cố lấy bình tĩnh, định đi nói cho Cư Mộc Nhi thì nghe thấy tiếng thét chói tai hoảng loạn từ trong ngõ. Tô Tình run bắn người, bước về phía đó.
Nửa sau con ngõ có một cái sân. Cổng viện đóng không kín, cánh cổng rách nát, có thể nhìn từ ngoài vào trong. Tô Tình tiến lại gần, tiếng động bên trong vang lên rõ ràng. Có tiếng Đinh Nghiên San. Cô ta kêu hai tiếng nhưng hình như bịt ai đó bịt mồm.
Tô Tình nghe tiếng tên cướp chửi rủa, nhưng chửi thế nào thì nghe không rõ, ngay sau đó còn có tiếng xé rách xiêm y, còn có tiếng “ưm ưm” của Đinh Nghiên San giãy giụa. Tô Tình vừa nhìn thì máu nóng bốc lên đầu, vô cùng giận dữ.
Tên khốn kiếp này, lại giở trò với một cô nương!
Tô Tình móc con dao găm phòng thân ra. Cô quấn lấy Lý Kha, đòi mua con dao này sau khi học võ. Đương nhiên, cái này cô cũng đổi bằng phần “dưỡng lão cho sư phụ” đấy.
Tô Tình cầm dao găm, giơ chân đạp cửa, hét to một tiếng rồi đâm dao về phía tên đó.
Tên đó kinh hãi, vội vàng tránh ra. Tô Tình kéo tay Đinh Nghiên San định chạy ra ngoài thì tên đó lấy lại tinh thần, định túm Tô Tình.
Tô Tình múa may, ra mấy chiêu mèo quào. Đinh Nghiên San thừa dịp này kêu người cứu mạng.
Tên đó thấy Tô Tình biết võ thì hơi giật mình, nhưng sau đó lại phát hiện ra cô chỉ có múa cho đẹp mắt thì tung một chưởng khiến Tô Tình ngã sấp trên mặt đất, thấy nàng không dậy nổi thì rút con dao giấu trong giày định đâm, lại thấy Đinh Nghiên San đã chạy ra ngoài cổng kêu cứu.
Tên này tập võ, tốc độ nhanh hơn Đinh Nghiên San. Đinh Nghiên San chạy chưa được hai bước, hắn đã bắt lại áp lên tường, dí con dao dính máu lên cổ cô ta: “Còn dám lên tiếng, ông cắt cổ mày. Tao cũng không quan tâm mày sống hay chết, có xác ta cũng tính sổ được với Đinh gia.”
Đinh Nghiên San hoảng sợ, nhìn chằm chằm con dao dính máu, là máu của nha hoàn Tiểu Ngọc. Cô ta đã nhìn tận mắt tên đó đâm chết Tiểu Ngọc, kết quả của cô ta chắc cũng như vậy, thậm chí còn kinh khủng hơn.
Đinh Nghiên San run rẩy cầu xin: “Đừng giết ta, đừng giết ta…”
“Ngoan ngoãn một chút, đừng gây phiền toái cho tao!” tên đó gầm ghè, “Không thì tao chặt từng ngón tay của mày, coi như tế chín anh em của tao. Sau đó tao sẽ cắt bàn tay nhẵn mịn này, đưa mày, sau đó…”
“Bốp”. Một tiếng vang lớn.
Tên đó đang nói thì trợn mắt, cứng người.
Đinh Nghiên San vừa sợ vừa nghi, lại thấy cây gậy trúc tiếp tục vụt “bốp bốp” liên tục vào đầu tên đó. Hắn chỉ trụ được một chút rồi ngã xuống.
Tên đó vừa ngã xuống đất, Đinh Nghiên San thấy Cư Mộc Nhi.
Mặt nàng xanh mét, răng nghiến chặt, dốc toàn lực vung gậy trúc. Trước đó, tên kia nói nên nàng xác định được cái đầu để đánh, giờ hắn không nói gì, nàng không xác định được nên cứ vụt tiếp.
Đinh Nghiên San áp sát vào tường, chỉ sợ bị gậy trúc vụt phải. Cô ta né trái né phải, rời xa phạm vi tập kích của gậy trúc. Lúc này Tô Tình chạy ra, thấy tình cảnh thì hô lên: “Tỷ tỷ, để muội!”
Cư Mộc Nhi nghe tiếng Tô Tình thì dừng lại. Tô Tình xông ra đạp tên đó hai cái, hắn không nhúc nhích nữa. Tô Tình nhìn kỹ, thấy đầu hắn nở hoa, hôn mê bất tỉnh.
Cư Mộc Nhi vẫn chưa hoàn hồn. Nàng đợi lâu không thấy Tô Tình ra thì sợ xảy ra chuyện nên không đợi trợ giúp mà tự mình bước vào ngõ xem xét, không ngờ lại nghe tiếng tên cướp uy hiếp đòi giết Đinh Nghiên San. Tình thế cấp bách, nàng phải xông lên.
Ba cô gái đứng trong ngõ nhìn nhau, tự hỏi phải làm gì? Có tiếng vó ngựa vang lên, Lý Kha và hai hộ vệ khác xuất hiện.
Ba người thấy ba cô gái và một tên đàn ông lực lưỡng máu me thì kinh hãi, hoàn toàn khác với tình cảnh nguy hiểm mà bọn họ đã tưởng tượng ra trên đường đến đây.
Tô Tình vừa thấy Lý Kha thì nhào tới, kêu ầm lên: “Sư phụ, sư phụ, kẻ xấu ở đây. Chúng con bắt hắn rồi.”
Lý Kha tức giận nhìn cô: “Còn người khác không?” Tô Tình và Đinh Nghiên San đều lắc đầu nói không gặp ai khác. Hai hộ vệ kia trói tên cướp thật chặt, Tô Tình cũng tranh thủ kể lại câu chuyện một cách sống động.
Đinh Nghiên San nghe, liếc mắt nhìn Cư Mộc Nhi.
Cư Mộc Nhi cắn môi, ôm cây gậy trúc nát một đầu mà sững sờ, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Lý Kha nhanh chóng nắm bắt tình hình. Anh ta bảo một hộ vệ đưa Đinh Nghiên San về Đinh phủ, một người canh giữ tên cướp và xe ngựa cùng xác chết trên xe ngựa. Còn anh ta phải tự mình đưa Tô Tình và Cư Mộc Nhi về Long phủ.
“Thế nhưng chỉ để một người canh chừng hắn được không? Nhỡ hắn còn có đồng bọn? Hắn là tội phạm quan trọng bị truy nã đó.” Tô Tình hỏi.
“Đã báo quan rồi, quan sai sắp đến. Những hộ vệ khác của quý phủ cũng sắp tới.” Lý Kha vừa dứt lời, ba bộ khoái cải trang dân thường chạy đến.
Lý Kha bắt chuyện với bọn họ. Ba bộ khoái đều rất khách khí, nói rằng vừa nghe báo án đã tới ngay. Lý Kha nói sơ qua chuyện đã xảy ra. Bộ khoái nhìn Đinh Nghiên San, Cư Mộc Nhi một lượt rồi gật đầu. Họ nói mình sẽ áp giải tội phạm đi trước, chờ các vị cô nương nghỉ ngơi bình phục thì đến thuật lại vụ án cho phủ doãn đại nhân.
Lý Kha và hộ vệ trả lời, sau đó giúp các bộ khoái cột tên cướp lên lưng ngựa, sau đó hai bộ khoái giữ phạm nhân, một người điều khiển xe ngựa làm vật chứng và có thi thể bên trong, đi về phía nha phủ.
Mọi chuyện xong xuôi, Lý Kha cũng thở phào. Anh ta thu xếp để một hộ vệ đưa Đinh Nghiên San về phủ, còn mình đưa Tô Tình và Cư Mộc Nhi về. Còn lại một hộ vệ, anh ta để người đó qua tửu lâu tìm hiểu kỹ càng, dò xét nơi ẩn náu của tên cướp, xem còn đồng phạm không.
Trước khi đi, Đinh Nghiên San nhìn Cư Mộc Nhi, định nói mà lại thôi. Còn Cư Mộc Nhi không nhìn được, cứ ủ rũ trong lòng. Nàng nghĩ, chắc chắn khi về nhà, nàng sẽ bị mắng.
Quả nhiên là bị mắng.
Cư Mộc Nhi về phủ thì gặp Long Nhị đang sốt ruột chạy ra ngoài. Hắn nghe tin Cư Mộc Nhi vào cửa, vội vàng ném dây cương đi, chạy ra cổng lớn.
Tô Tình còn đang lải nhải với Lý Kha rằng ba cái chiêu thức mèo quào của mình cũng có thể hù người, nhưng thiếu khí lực, phản ứng chưa nhanh, rồi còn loại nào loại nào muốn học, tên các công phu, liếc mắt thấy Long Nhị gia đen mặt thì im bặt.
Long Nhị sầm mặt, nghe tiếng mọi người hành lễ cũng không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm vào Cư Mộc Nhi đang ôm cây gậy trúc nát đầu.
Lý Kha nhanh chóng bước lên, nhỏ giọng thông báo những chuyện đã xảy ra. Long Nhị càng nghe sắc mặc càng khó coi, đầu Cư Mộc Nhi cúi càng lúc càng thấp, rất ra dáng cô vợ nhỏ.
Lý Kha báo cáo xong, Long Nhị điên tiết nói với Cư Mộc Nhi: “Nàng đi theo ta.”
Hai người một trước một sau vào phòng. Cư Mộc Nhi chưa kịp ngồi xuống ghế, Long Nhị đã mắng: “Nàng bây giờ lợi hại rồi, đứng trung bình tấn vài ngày là thành nữ hiệp. Còn theo dõi, còn đánh nhau! Bước tiếp theo là gì? Thu dọn quần áo, đi khắp thiên hạ hành hiệp trượng nghĩa?”
Cư Mộc Nhi cắn môi, dè dặt hỏi: “Tướng công, chàng có đi cùng không?”
Long Nhị tức phát rồ, quát ầm lên: “Cư Mộc Nhi!”
“Ta ở đây, tướng công.”
“Ta đang phát biểu.”
“Ta cũng đang chăm chú nghe mà. Chỉ là nếu tướng công không đi, ta cũng không đi. Tướng công ở đâu ta ở đấy.” Cư Mộc Nhi tỏ vẻ nghiêm túc, rất tập trung.
“Cư Mộc Nhi!” Long Nhị lại gào lên. Cô gái này, lại chọc hắn, sợ hắn chưa đủ tức phải không?”
“Tướng công, hãy gọi ta là Long Cư thị.” Thái độ rất khiêm tốn.
“Rầm”, đầu Long Nhị căng như dây đàn sắp đứt. Hắn ngồi phịch xuống cái ghế, không thể mắng nổi nữa.
Hắn chỉ vào Cư Mộc Nhi, hết mở mắt lại nhắm mắt lại.
Nàng lại… lại… lại… làm hắn để ý vào Long Cư thị!
Hắn thở hổn hển. Nàng rõ ràng không coi cái “không thể nhìn thấy” ra gì. Hôm nay hắn còn ba hoa khoe mẽ với Hoàng thượng rằng nàng “nghe lời nên cưới”, có mà nàng “thông minh chọc giận” thì có.
Cái gì theo dõi, cái gì đánh nhau, chưa phải bản lĩnh giỏi nhất của nàng. Cái nàng lợi hại nhất chính là: làm hắn tức chết!