Ba Lần Gả

Chương 53: Ngoại truyện tướng quân (1) (1)




An Nhược Thần dùng vải siết chặt ngực, hít sâu vài cái, xác nhận có thể thở được. Sau đó cô mặc yếm ra ngoài, áo trong, rồi mặc cái váy màu trắng mới mua. Soi gương, dường như tất cả đều ổn. Cô hài lòng.

Cô cầm bọc đồ, buộc sau lưng, sau đó khoác một cái áo khoác ngoài to, che kín người. Cô không gọi nha hoàn và tùy tùng, chỉ giả bộ điềm nhiên như không có việc gì đi ra khỏi cửa.

Phía sau dường như có người lớn tiếng gọi cô, cô mắt điếc tai ngơ, chỉ bước nhanh hơn, rẽ, nhanh chóng dấu ẩn náu vào ngõ tối. Cô nghe thấy phía sau có tiếng bước chân đuổi theo, sau đó rất nhanh liền thấy hai người hầu trong nhà đuổi tới đầu ngõ.

An Nhược Thần ngừng thở, trốn vào chỗ sâu hơn.

Hai người hầu thảo luận: “Làm sao bây giờ? Đại tiểu thư không có người đi theo đã đi ra ngoài, lão gia biết chắc chắn sẽ tức giận.”

“Tên gác cổng bỏ đi kia, không biết cản tiểu thư lại.”

“Có lẽ đại tiểu thư chỉ là đi ra ngoài giải sầu, một lát nữa sẽ quay về?”

“Đừng có lẽ, mau bẩm báo với lão gia, nếu tìm không thấy đại tiểu thư, chúng ta sẽ phải chịu phạt.”

Hai người thì thầm to nhỏ xong, vội vàng chạy về.

An Nhược Thần đợi bên ngoài không có động tĩnh gì nữa mới vội vàng cẩn thận nhìn xung quanh ngõ, xác nhận không có ai, cô cởi áo khoác, ôm bọc đồ vào trong ngực, đi ra.

Đi ngang qua một cô nương đi dạo trên đường, An Nhược Thần đưa áo khoác: “Cô nương, nhà ta muốn làm việc vui, áo khoác này được đại sư cúng cầu phúc, dặn dò ta phải phân phát phúc lộc ra ngoài, đối phương sẽ có báo đáp. Ta thấy thân hình cô rất đẹp, áo khoác này lại phù họp với cô, tặng cô được không?

Cô nương kia nghe xong, vui mừng nhướn mày, An Nhược Thần mở áo khoác ra cho cô ta nhìn kỹ, màu sắc và hoa văn đều thượng đẳng, cô nương vui đến mức để lộ ra nụ cười kinh ngạc. An Nhược Thần chủ động giúp cô ta khoác áo: “Cô nương sẽ gặp nhiều may mắn hơn.”

Cô nương kia yêu thích không muốn rời tay, sờ áo khoác, cảm ơn. An Nhược Thần cười, vẫy tay từ biệt, ôm bọc đồ của cô, đi qua đường tắt bên cạnh, đi về phía cổng thành.

Sau khi An Nhược Thần đi không lâu, người hầu, hộ vệ của An phủ bắt đầu tìm kiếm tung tích của An Nhược Thần. Lục soát nửa thành, nhìn thấy chiếc áo khoác quen thuộc, nhóm người hầu chia nhau đuổi theo cô nương mặc áo khoác. Mà lúc này đây, An Nhược Thần đang chạy như điên về phía cổng thành.

An Nhược Thần đã chuẩn bị trước, một chiếc xe ngựa của gia đình làm nông dừng lại ở góc vắng vẻ ở cổng thành, trên xe ngựa chất cỏ khô. An Nhược Thần trả tiền, chui vào xe. Vừa ẩn náu xong thì nghe thấy hai giọng nói quen thuộc đi qua cạnh xe ngựa, đúng là giọng nói của An Bình – tổng quản An phủ và người hầu bên cạnh hắn.

Trái tim An Nhược Thần suýt nhảy ra cổ họng, khẩn trương đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi. Không phải tên tổng quản đó ra khỏi thành làm việc rồi sao? Sao lại quay về nhanh như vậy?

Tên An Bình này vô cùng trung thành với cha cô, là người đồng lõa muốn gả cô cho lão già hàng xóm vừa dâm đãng, ti tiện, độc ác. Cha cô nói muốn bán cô, hắn liền giúp đỡ.

Kế hoạch chạy trốn lần này của An Nhược Thần rất trắc trở, cô hạ quyết tâm phải thành công.

Xe ngựa chở cỏ khô cuối cùng cũng đi chuyển, trái tim của An Nhược Thần cũng lắc lư theo xe. Cô lén nhìn từ khe hở chất đầy cỏ khô, thấy một người hầu chạy tới nói gì đó với An Bình. An Nhược Thần cảm thấy là đang báo cáo chuyện cô chạy trốn, có lẽ cô nương áo khoác đã bị nhận ra. Nhưng xe ngựa của cô đã ra khỏi cổng thành, bọn họ sẽ không tìm được cô.

Đang nghĩ như vậy, bỗng xe ngựa giống như đâm phải cục đá, đột nhiên xóc mạnh một cái, An Nhược Thần thiếu chút nữa bị rơi xuống. Cô loạng choạng nắm chắc xe ngựa, đống cỏ khô chất trước người lăn xuống, người chung quanh kêu la sợ hãi.

Trước mặt An Nhược Thần đột nhiên thoáng đãng, vừa giương mắt lên, đúng lúc đối diện với ánh mắt của An Bình. Hai người đều là cực kỳ sợ hãi, An Nhược Thần quát to một tiếng: “Lão bá, chạy mau.” Cùng lúc An Bình đang kêu gào: Đại tiểu thư ở đằng kia.”

Lão bá đánh xe ngựa giơ roi đuổi ngựa, làm xe nhanh chóng chạy. An Nhược Thần mở to mắt nhìn An Bình và người hầu đang chạy về phía cô, trong lòng nhắc mãi: “Đuổi không kịp, đuổi không kịp, nhất định là đuổi không kịp.”

Xe ngựa càng chạy càng xa, bóng dáng mấy người An Bình dần nhỏ đi. An Nhược Thần chưa kịp thở phào, đã thấy An Bình chạy về phía xe ngựa bên cạnh cổng thành.

Xe rẽ, An Nhược Thần không nhìn thấy bóng dáng mấy người An Bình nữa. Nhưng lòng cô vô cùng sợ hãi. Bọn họ nhất định sẽ đuổi kịp, cô không thể ngồi chờ chết.

An Nhược Thần sửa lại cỏ khô chất trên xe ngựa, sau đó bảo lão bá đánh xe rẽ ở đoạn đường rừng cây phía trước thì dừng lại, đợi sau khi cô xuống xe, lão bá tiếp tục chạy.

Lão bá đánh xe đồng ý, một lát sau xe dừng lại, An Nhược Thần nhảy xuống, dùng sức phất tay bảo lão bá đi mau. Sau đó cô trốn ở trong rừng cây đợi một lúc, quả nhiên thấy An Bình mang theo tùy tùng của hắn và một người hầu trong nhà đánh xe ngựa đuổi theo. Bọn họ lên đường đuổi theo xe ngựa của lão bá, An Nhược Thần mới thở phào một cái, quay người chạy về phía sau rừng cây.

Cô vẫn không thể hoàn toàn thả lỏng, tốc độ của cô không nhanh, lão bá đánh xe chưa chắc đã nhanh, đợi An Bình đuổi kịp, có lẽ sẽ biết cô xuống xe ở chỗ này, bọn họ sẽ tiếp tục đuổi theo. Cô vội vã chạy, từ rừng cây này đi xuống sẽ đến một con đường khác dưới núi, nếu cô gặp may mắn, có lẽ có thể ngồi trên xe ngựa khác, chạy trốn khỏi nơi nguy hiểm.

An Nhược Thần từ trước đến nay không phải người bi quan.

Khi cô còn bé, cha cô cưới nhị nương, tam nương, thậm chí tứ nương, ngũ nương, mẹ ruột cô lấy nước mắt rửa mặt, gần như là tuyệt vọng. Cô lại cảm thấy việc này chỉ khiến người ta nhận ra cha cô là người không có lương tâm, vô tình, thế nhưng mà cuộc sống vẫn phải tiếp tục.

Sau khi mẹ cô chết, đám em trai em gái cùng cha khác mẹ, từng đứa từng đứa ra đời, bà vú của cô và mẹ mỗi ngày đều đau buồn khổ sở, lo lắng cho cô. Cô lại cảm thấy trong nhà hiện tại vẫn chưa thiếu bữa cơm của cô, cuộc sống vẫn phải tiếp tục.

Có câu nói như thế? Ừ, giữ được núi xanh, không sợ không có củi đốt.

Sau đó cô trưởng thành, sắp mười tám tuổi. Cha cô muốn dùng cô để đổi lấy lợi ích, muốn gả cô gả cho Tiền Bùi – người hàng xóm sáu mươi tám tuổi làm thiếp, đổi lấy cơ hội buôn bán.

An Nhược Thần không biết trong đầu cha cô chứa cái gì.

Không nói đến lão Tiền Bùi kia mặc dù có vài đồng tiền nhưng thanh danh quá xấu không bằng con chuột trong cống ngầm, hơn nữa tuổi tác của Tiền Bùi kia, có thể làm cha cô, cha cô còn muốn để ông ta làm con rể.

Tin tức đính hôn truyền ra, bà vú, nha hoàn ai ai cũng khóc, nhưng An Nhược Thần không khóc. Cô không có thời gian khóc. Cô biết đây là lúc cô nên hành động. Từ nhỏ đến lớn, cô nắm bắt tất cả các cơ hội, hiểu rõ địa hình trong và ngoài thành, với số tiền cô dành dụm được mỗi ngày cô có thể sinh tồn.

Cuộc sống phải tiếp tục, thế nhưng mà không nhất định phải sống như con chuột trong ổ.

An Nhược Thần cảm thấy, trời không tuyệt đường người. Cho nên mặc dù cô chưa rời nhà bao giờ, nhưng cô vẫn trốn đi rất quả quyết.

An Nhược Thần đi xuống núi. Cánh rừng này rất lớn, núi lại không quá dốc. Trước mắt là đồng cỏ dốc, chạy qua đồng cỏ này là có thể xuống núi, đến dưới núi, cô chăc chắn có thể tìm được cơ hội tốt…

Biện pháp còn chưa nghĩ xong, dưới chân An Nhược Thần vấp phải viên tảng đá. Cú vấp này khiến cô ngã cúi mặt xuống đất, ngã cúi mặt xuống đất chưa là gì, cô vậy mà lăn ngã xuống phía dưới núi.

Trời đất quay cuồng, choáng đầu hoa mắt.

Lúc An Nhược Thần ngã xuống dưới, trong đầu có hai suy nghĩ. Thứ nhất là vì sao hòn đá và cô lại không hợp nhau? Thứ hai là may mà cô quấn ngực. Ngực lớn hỏng việc, may mà cô chuẩn bị trước, bằng không thì lăn hết đoạn đường này, hậu quả của ngực thật đúng không thể lường được.

Đầu óc không ngừng xoay chuyển, cuối cùng cô ngừng lăn.

Lúc dừng lại, đầu của cô đập phải đất, một tiếng “bốp” khẽ vang, một trận đau đớn tập kích, hình như cô va phải đá.

An Nhược Thần là người không nói lời thô tục, cho nên cô vừa xoa đầu vừa nhắc mãi: “Heo, chó, dê, bò, gà, vịt, ngỗng.”

“Ặc…” Hóa ra không phải là đá, là một cái chân. Ủng cứng sáng loáng.

“Ặc…” Cho dù là ủng cũng không thể cứng như hòn đá như vậy.

Từ đôi ủng, An Nhược Thần nhìn lên trên, bắp đùi to khỏe, eo chắc, áo giáp không thể che hết lồng ngực cường tráng, lại nhìn lên trên, là một khuôn mặt cương nghị, lạnh như đá.

Khuôn mặt kia lúc này đang nhìn cô không biểu cảm, không kinh ngạc, không nghi ngờ, không tức giận, dường như đối với người đó, một cô gái lăn xuống ngã dưới chân giống như là không có chuyện gì xảy ra.

Chờ một chút, không phải nằm bò.

Là quỳ!

Đột nhiên An Nhược Thần nhận ra tư thế thiếu lễ độ của mình, vội vàng bò dậy.

Người đó xem như không có chuyện gì xảy ra, cô cũng có thể.

Cô phủi bụi trên người, sau đó cúi đầu tìm bọc đồ, đang muốn xoay người đi nhặt, khóe mắt liếc qua lại phát hiện ra gì đó, cô nhanh chóng quay đầu nhìn lại, trợn mắt há hốc mồm.

Một cái đầu lộ ra, một đoàn binh lính đông chi chít người đứng ngồi người. Số lượng quá đông, vượt ra khỏi phạm vi An Nhược Thần liếc mắt là có thể ước lượng ra số lượng. Càng dọa người hơn là, tuy mấy binh lính đó không nói gì, nhưng đều mang vẻ mặt hứng thú nhìn An Nhược Thần và người đàn ông mặt đá.

An Nhược Thần không thể yên lòng, bình tĩnh.

Bị một đống đàn ông thấy cô lăn xuống núi, quỳ gối dưới chân một người đàn ông, đây là chuyện gì?