104. Xin lỗi, ta cũng biết bây giờ ta không bình thường.
Trong lúc chờ Lâm Thanh Vũ đến, Giang Tỉnh vẫn tiếp tục viết chữ. Cậu viết rất nhiều, muốn giơ hết từng tờ lên cho Lâm Thanh Vũ xem. Cậu quá vội vàng, vội vàng đến mức cùng tay cùng chân, chỉ vừa mới sơ ý, giấy cầm trong tay không chắc đã rơi hết một nửa xuống đất.
Gió lạnh bất chợt thổi tung cánh cửa sổ, thổi cho giấy tuyên thành bay đầy trời. Khi gió thổi qua, Lâm Thanh Vũ ngửa đầu nhìn chúng bay tán loạn, trong cơn hoảng hốt, y dường như nhìn thấy vài bóng người quen thuộc, còn mơ hồ nghe thấy có người đang nói chuyện với mình.
Đó là hình bóng của Lục Vãn Thừa, là giọng của Cố Phù Châu. Khi gió ngừng lại, hai người ấy cũng biến mất, trong thế giới của y chỉ còn lại thiếu niên trước mặt.
Thật sự là đệ ấy.
Lục Vãn Thừa chết, Cố Phù Châu cũng đã chết, nhưng Giang Tỉnh vẫn còn sống.
Giang Tỉnh nhìn thấy Lâm Thanh Vũ mỉm cười, đôi mắt hoen đỏ cuối cùng cũng rơi lệ. Y cứ thế vừa cười vừa khóc, nước mắt tràn mi nhưng vẫn cười, như si như dại, yêu oán đan xen.
Nhưng Lâm Thanh Vũ vẫn rất đẹp. Dù cho mỹ nhân có đảo điên cũng đủ làm cho người ta liêu xiêu trong nháy mắt.
Nhưng cậu không muốn thưởng thức nét đẹp lúc Lâm Thanh Vũ điên đảo chút nào. Cậu thích nhìn Lâm Thanh Vũ xinh đẹp lúc hạ độc, thích nhìn Lâm Thanh Vũ làm chuyện xấu, càng thích nhìn vẻ mặt của Lâm Thanh Vũ dưới thân mình. Nhưng cậu thích nhất, mãi mãi là hình ảnh Lâm Thanh Vũ vui vẻ.
Giang Tỉnh nhớ rằng mình đã viết rất nhiều lời để an ủi Lâm Thanh Vũ. Cậu lật từng tờ lên, không tìm được, thì kệ không tìm nữa.
Giang Tỉnh ném xấp giấy còn lại lên bàn, đi đến trước mặt Lâm Thanh Vũ, lên tiếng gọi y: "Thanh, Vũ."
Cậu vừa tới gần, hai chân của Lâm Thanh Vũ đã mất sức, khuỵu xuống.
Giang Tỉnh ôm lấy y theo bản năng, bật thốt: "Thanh Vũ!"
Thân thể của Lâm Thanh Vũ không cách nào chèo chống được vui buồn đan xen, gần như sắp trên đà sụp đổ, y nhắm mắt lại, mê man trong lòng Giang Tỉnh.
Mặt Giang Tỉnh tái đi, muốn lên tiếng gọi người, nhưng thời gian y tập nói vẫn quá ngắn chỉ gọi được hai chữ "Thanh Vũ", bây giờ vốn không thể nói được những lời khác. Giang Tỉnh ôm Lâm Thanh Vũ lên giường, thuận tay đập bể một cái bình.
Từ Quân Nguyện đứng ngoài canh cửa cho đôi vợ chồng son, nghe thấy tiếng thì lập tức bước vào. Hắn thấy Lâm Thanh Vũ nhắm mắt nằm trên giường, không chờ Giang Tỉnh viết đã nói: "Ta đi tìm thái y."
Đây là long sàng, chưa nói đến thân phận thần tử của Lâm Thanh Vũ, thì Lâm Thanh Vũ cũng là vợ của Cố Phù Châu. Thế này... hình như hơi không ổn.
Thái hậu nhẹ giọng: "Hoàng thượng rất thích Thanh Vũ."
Tú Kiều ma ma nói: "Tướng mạo của Lâm đại nhân đẹp, lại đối xử với Hoàng thượng như đệ đệ, đương nhiên Hoàng thượng sẽ thích y."
"Nếu chỉ là đệ đệ thì cũng không có gì. Chỉ là..."
Từ Quân Nguyện lên tiếng cắt ngang suy nghĩ của Thái hậu: "Chử thái y, Lâm đại nhân thế nào?"
"Tạm thời Lâm đại nhân vẫn ổn. Chỉ là y bị nóng trong người, mạch đập nhanh nhưng yếu, đây là hiện tượng đau thương quá độ." Chử Chính Đức nói, "Lâm đại nhân đã liên tục trải qua chuyện cực vui cực buồn gì hay sao?"
Từ Quân Nguyện nhàn nhạt: "Cái này thì ta không biết."
Nào chỉ là cực vui cực buồn.
Giang Tỉnh lại nhận ra mình đã mang đến cho Lâm Thanh Vũ cái gì. Không chỉ có Lâm Thanh Vũ, chỉ trong một canh giờ, cậu cũng trải qua cả vui lẫn buồn, tuy rằng suýt chút cũng vỡ trận, nhưng ít nhất cậu cũng giữ lại được chút tỉnh táo.
Nhưng Lâm Thanh Vũ lại không thể chịu được. Người bị bỏ lại, có lẽ mới là người đau đớn nhất.
Đặt mình vào vị trí của người khác mà nghĩ, nếu cậu lần lượt nhận được tin dữ và tin vui sống lại của Lâm Thanh Vũ trong vòng một ngày, có lẽ cậu không chết thì cũng sẽ điên, chỉ sợ không thể chờ được đến lúc nghe được tin vui này.
Cho nên, cục cưng của cậu thật sự đã rất giỏi, rất mạnh mẽ.
Ít ra giỏi hơn cậu nhiều.
Chử Chính Đức nói: "Vi thần sẽ kê đơn an thần cho Lâm đại nhân. Khi Lâm đại nhân tỉnh lại, chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian, không vui lo quá độ là được."
Thái hậu nhíu mày. Hoàng đế vừa mới đăng cơ, vẫn đang chờ Lâm Thanh Vũ ổn định triều chính, chủ trì đại cục. Lâm Thanh Vũ bệnh không đúng lúc, cho nên nàng phải chú ý nhiều hơn. "Lai Phúc, thu dọn thiên điện của Hưng Khánh cung, để Lâm đại nhân ở tạm, chờ y tỉnh rồi lại về phủ tướng quân."
Giang Tỉnh ngồi bên cạnh giường, đưa tay ra, lặng lẽ kéo chăn đắp cho Lâm Thanh Vũ.
Thái hậu nhìn thấy động tác nhỏ này của cậu, hỏi: "Hoàng thượng không muốn Lâm đại nhân đi?"
Giang Tỉnh khẽ gật đầu.
Lần đầu tiên Thái hậu được con trai phản ứng lại, vừa mừng vừa sợ, vội nói: "Các ngươi thấy chưa? Hoàng thượng... Hoàng thượng nói chuyện với ai gia đấy!"
Tú Kiều ma ma nước mắt lưng tròng, gật đầu: "Thưa Thái hậu, nô tỳ đã thấy. Hoàng thượng sắp khỏe lại rồi."
Từ Quân Nguyện cười: "Hoàng thượng đã thích ở cùng với Lâm đại nhân, nếu Thái hậu không ngại thì để Lâm đại nhân ở cạnh Hoàng thượng, nói không chừng Hoàng thượng có thể mau khỏi bệnh hơn."
Thái hậu gần như vui đến phát khóc: "Được, được, vậy cứ để Lâm đại nhân tạm thời ở lại Hưng Khánh cung."
Sao nàng không biết chuyện này không hợp quy củ, nếu để những ngôn quan kia biết, phỏng chừng lại bắt đầu ồn ào lên. Nhưng ai bảo Ly nhi kém trí tuệ, không rõ chuyện đời của nàng chỉ phản ứng với mỗi mình Lâm Thanh Vũ. Chỉ cần chứng mất hồn của Ly nhi có thể khỏi, mở miệng gọi nàng một tiếng "Mẫu hậu", nàng không còn cầu điều gì khác.
Lần này Lâm Thanh Vũ hôn mê cả một ngày. Có rất nhiều cung nhân ở bên cạnh hầu hạ, chuyện để Giang Tỉnh làm cũng không nhiều. Mãi mới chờ được lúc không còn ai, Giang Tỉnh bắt đầu vuốt tay, sờ mặt, ve vuốt rồi thấy không thỏa mãn, thế là ôm Lâm Thanh Vũ cách lớp chăn bông. Ôm rồi lại ôm, cậu lại tiếp tục thấy vẫn không đủ.
Có vẻ như Lâm Thanh Vũ rất lạnh, trong lúc ngủ mơ vẫn nhíu chặt mày.
Lúc Tú Kiều ma ma bưng thuốc vào, nhìn thấy một màn Giang Tỉnh đang xốc chăn muốn lên giường.
Tú Kiều ma ma kiên nhẫn giải thích với cậu: "Hoàng thượng, nô tỳ biết có thể bây giờ ngài vẫn nghe chưa hiểu. Nhưng Lâm đại nhân là người đã có chồng, chồng của y là Cố đại tướng quân, đang đánh trận ở Tây Bắc. Ngài có thể nắm tay y, nhưng tuyệt đối không thể ngủ chung với y đâu nha."
Giang Tỉnh: ... à.
Lúc Lâm Thanh Vũ tỉnh lại, mở to mắt một lúc mới có thể nhìn rõ người bên cạnh. Thiếu niên đeo đai lưng mặc long bào, đầu đội mũ ngọc thấy y tỉnh lại thì như trút được gánh nặng, thở phào ra một hơi, gọi: "Thanh Vũ."
Giang Tỉnh luyện tập cả ngày trời, cuối cùng cũng có thể miễn cưỡng nói lưu loát tên của Lâm Thanh Vũ, còn lại cậu chỉ có thể viết ra giấy.
[Huynh tỉnh rồi.]
Là Tiêu Ly? Không đúng, là...
Lý trí và ký ức dần trở lại, Lâm Thanh Vũ chợt ngồi dậy, nắm lấy thiếu niên, giống như người chết đuối tóm lấy khúc gỗ trôi: "... Giang Tỉnh."
Giọng y khàn đến mức gần như không thể phát ra tiếng.
Giang Tỉnh mặc y siết chặt mình, dùng khẩu hình nói: "Là ta đây, cưng ơi."
Mười ngón tay của Lâm Thanh Vũ càng siết càng chặt, hai mắt cũng trở nên chua xót, giống như đã nghĩ đến chuyện gì cực kỳ đáng sợ. "Ta cho rằng..." Đôi môi của y mấp máy, "Ta cho rằng đệ đã chết."
Giang Tỉnh rủ mắt xuống, mở lòng bàn tay y ra, viết từng nét một: [Rất xin lỗi.]
Cậu vừa viết xong, nước mắt của Lâm Thanh Vũ đã rơi xuống. "Đệ còn gạt ta... gạt ta rằng đây chẳng qua chỉ là giấc mộng. Đệ biết rõ, chỉ có lúc hồn đệ nhập mộng, ta mới có thể nhìn thấy dáng vẻ thật sự của đệ. Đệ biết rõ..."
Cậu biết. Nhưng cậu vẫn đi.
Cậu chỉ muốn gặp lại Lâm Thanh Vũ một lần rồi đi.
"Đệ viết giấy đảm bảo cho ta." Lâm Thanh Vũ nói năng lộn xộn, không còn có bình tĩnh tự nhiên như trước, "Đệ nói đệ sẽ trở về, đệ đã đứa đệ sẽ không sao. Ta không đi đâu cả, ta vẫn luôn chờ đệ... Đệ đã hứa với ta, Giang Tỉnh. Nếu như đệ đã chết thật rồi..."
Trái tim của Giang Tỉnh sắp tan nát vì nước mắt của Lâm Thanh Vũ. Nhưng trừ tên của Lâm Thanh Vũ ra, cậu không thể nói thêm được một lời nào. Nhưng cho dù cậu có thể nói, thì cậu còn có thể nói gì.
Nói rằng cậu không muốn chết, rằng cậu đã từng cố gắng hết sức để sống sót?
Có ích gì đâu, cuối cùng cậu vẫn không làm được.
Giang Tỉnh nhắm mắt lại, ép bản thân mình không được nghĩ Cố Phù Châu đã chết thế nào. Cậu nhớ lời thái y dặn dò, không được để tâm tình của Lâm Thanh Vũ dao động quá nhiều, vì vậy cậu ôm người vào lòng, vỗ về từng chút một lên mái tóc dài của Lâm Thanh Vũ.
Lâm Thanh Vũ áp mặt vào lòng Giang Tỉnh, lắng nghe nhịp tim của cậu, cười buồn: "Tại sao đệ phải hành hạ ta thế này... chỉ vì ta yêu đệ hay sao? Hay vì đệ biết, cho dù thế nào ta cũng sẽ sống sót."
Yết hầu của Giang Tỉnh trượt lên trượt xuống, ánh mắt bị một lớp sương mù bao phủ.
"Nhưng ngay cả ta cũng không chịu được." Lâm Thanh Vũ lẩm bẩm như ngây như dại, "Ta không chịu được..."
Giang Tỉnh cúi đầu hôn y. Hôn giữa hai mày của y, hôn khóe mắt y, hôn bờ môi y. Khi đôi môi chạm nhau, Lâm Thanh Vũ từ từ nhắm mắt lại.
Nụ hôn của Giang Tỉnh ướŧ áŧ. Khi hai người tách ra, Lâm Thanh Vũ nhìn thấy hàng mi ướt đẫm của thiếu niên.
Lâm Thanh Vũ lại muốn khóc. Y ghét bản thân mình hở tí là khóc, nhưng y không kìm được. Y chỉ có thể dụi vào lòng Giang Tỉnh, gắn chặt với Giang Tỉnh hơn nữa.
Dưới sự an ủi của Giang Tỉnh, Lâm Thanh Vũ dần trở nên bình tĩnh lại. Giang Tỉnh ôm y trong lòng, viết từng dòng chữ cho y xem.
[Từ Quân Nguyện nói ta chỉ tạm thời mất giọng, cứ từ từ sẽ quen.]
[Ài, cái thân này lại không có cơ bụng.]
[Nhưng cuối cùng thì lưỡi của ta cũng không còn bé bé nữa rồi, cưng thấy sao?]
[Hôn với ta thích hơn hay là hôn với Cố Phù Châu thích hơn?]
Lâm Thanh Vũ chợt hỏi: "Đệ... Cố Phù Châu chết thế nào."
Giang Tỉnh trả lời rất đơn giản: [Chết trận. Nhưng cũng may cuối cùng trận này chúng ta cũng thắng.]
Lâm Thanh Vũ sững sờ, nhẹ giọng hỏi: "Đau không?"
[Không đau, ta chết nhanh lắm, cũng không thấy đau, còn chưa cảm giác gì đã chết rồi.]
Viết chữ phồn thể phiền quá. Chờ khi Lâm Thanh Vũ khá hơn, cậu sẽ tìm thời gian dạy Lâm Thanh Vũ chữ giản thể.
Lâm Thanh Vũ đang mong manh rất dễ lừa, Giang Tỉnh nói gì y cũng tin. "Vậy là tốt rồi." Lâm Thanh Vũ phản ứng khá chậm, lát sau mới hỏi, "Vậy, sao đệ lại tỉnh lại trong cơ thể của Tiêu Ly?"
Giang Tỉnh thấy mực trong nghiên đã cạn, đứng dậy muốn đổi một cái khác. Cậu vừa động, Lâm Thanh Vũ đã như lâm đại địch, hoảng sợ mở to hai mắt: "Đệ muốn đi đâu?"
Giang Tỉnh cười, chỉ về phía nghiên mực.
Lâm Thanh Vũ hiểu ý cậu, lại hỏi: "Khi nào thì về?"
Giang Tỉnh không đi nữa, ôm Lâm Thanh Vũ càng chặt hơn.
Lâm Thanh Vũ chậm rãi cúi đầu xuống, im lặng một lát mới nói: "Thật sự xin lỗi, ta cũng biết bây giờ ta không bình thường." Y nhìn hai tay của mình, nói bất lực, "Nhưng... ta không thể kiểm soát được."
Y không nghĩ mình sẽ thành bộ dạng như bây giờ, nhưng thời gian mất đi Giang Tỉnh, dù chỉ có một canh giờ, thì y cũng không biết phải làm thế nào mới bỏ qua được.
Giang Tỉnh viết bằng mực còn sót lại:
[Không cần kiểm soát.]
[Ta thích được huynh bám vào.]