Ba Lần Gả Cho Ỉn Lười

Chương 103




103. Đến gặp huynh, đương nhiên phải chạy.

Từ Quân Nguyện vừa cất bút tích của Giang Tỉnh đi, bên ngoài đã truyền đến tiếng thông báo: "Thái hậu giá lâm -"

Từ Quân Nguyện nói: "Giang công tử... Không đúng, bây giờ hẳn nên gọi Giang công tử một tiếng 'bệ hạ'."

Trên mặt Giang Tỉnh quả thật là viết mấy chữ 'ngươi nói nhảm nhiều ghê'.

"Vi thần biết bệ hạ sốt ruột, nhưng vì để Thái hậu không sinh nghi, gây ra phiền phức không đáng có, xin bệ hạ hãy kiên nhẫn."

Đây là đang nhắc cậu đừng quẳng thiết lập của Tiêu Ly sớm quá. Giang Tỉnh gật đầu, chỉ chỉ ra cửa, ý bảo Từ Quân Nguyện mau mang đi đi.

Từ Quân Nguyện lại nói: "Bệ hạ yên tâm, vi thần nhất định sẽ đưa 'thư nhà' của bệ hạ đến tay Lâm đại nhân sớm nhất."


Từ Quân Nguyện vừa dứt lời, Thái hậu đã được Lai Phúc đỡ vội vào trong: "Ly nhi -!"

Đóng vai làm Đại tướng quân có lẽ còn khó, chứ đóng vai giả ngu thì dễ. Giang Tỉnh thu hồi biểu cảm trên mặt, cúi đầu không nói lời nào, gần như đã thành công một nửa.

Thái hậu nắm tay Giang Tỉnh, phát hiện thân thể cậu lạnh đến đáng sợ: "Mau mang than đến đây - cuối cùng là sao vậy? Đang êm đang đẹp, sao Hoàng thượng lại chạy tới Cần Chính điện?"

Tú Kiều ma ma một năm một mười kể chuyện cho Thái hậu, Giang Tỉnh nghe đến độ hận không thể nói thay bà. Cũng may khi bà nói xong, Tiểu Tùng Tử bổ sung thêm một câu: "Hình như Hoàng thượng đang tìm Lâm đại nhân."

Thái hậu vội nói: "Vậy còn không nhanh mời Lâm đại nhân tiến cung!"

Hay lắm, cậu có thể tin tưởng Tiểu Tùng Tử.

Từ Quân Nguyện biết tạm thời Thái hậu sẽ không để hắn đi, nhìn Giang Tỉnh rồi nói: "Vậy vi thần sẽ cho người đi"


Thái hậu lệnh cho nhóm ma ma dẫn Giang Tỉnh đi tắm rửa thay quần áo, sau đó quả nhiên chuyển hướng đến Từ Quân Nguyện: "Quốc sư, Hoàng thượng đây là....?"

Từ Quân Nguyện giải thích: "Việc Hoàng thượng có thể phản ứng với thế giới bên ngoài là một chuyện tốt. Có cảm xúc kích động, dù sao cũng tốt hơn không có cảm xúc."

Thái hậu vui mừng quá đỗi: "Ý của quốc sư, chứng mất hồn của Hoàng thượng sắp tốt hơn?"

Từ Quân Nguyện lại cười: "' Chín ngôi sao đầu xuôi đuôi lọt, con vợ cả cư chính, hồn về cố thế, nhất thống giang sơn'. Thái hậu, những lời này của vi thần, quả thật là kết quả của xem thiên tượng."

Thái hậu kích động không kìm được: "Ai gia đã mong chờ ngày này nhiều năm như vậy..."

Sau khi tắm rửa xong, Giang Tỉnh thay một bộ long bào mới. Cậu đứng trước gương, đánh giá thiếu niên trong đó. Dáng vẻ của Tiêu Ly quả thật rất giống cậu, nhưng hình như thấp cậu khi mười bảy tuổi một chút, cũng gầy hơn, có thể là vì trước kia nghịch bùn hơi nhiều.


Thái hậu còn muốn ở cạnh con trai, nhưng Giang Tỉnh tắm xong thì buồn ngủ. Thái hậu cũng đã có tuổi, vật qua lộn lại như thế cũng mệt mỏi. Từ Quân Nguyện khuyên nhủ: "Thần sẽ ở lại Hưng Khánh cung trông coi bệ hạ, phượng thể của Thái hậu quan trọng, không bằng về Từ An cung nghỉ ngơi trước đi?"

"Không được," Thái hậu nói, "Ai gia nghỉ ở thiên điện. Nếu Hoàng thượng tỉnh lại, các ngươi phải lập tức đến báo cho ai gia."

Thái hậu vừa đi, Từ Quân Nguyện đã mượn cớ đuổi cung nữ thái giám ra ngoài, Giang Tỉnh xốc chăn ngồi dậy ngay lập tức. Cuối cùng cậu cũng có thời gian để suy nghĩ xem chút nữa phải dỗ Lâm Thanh Vũ thế nào. Bây giờ tạm thời cậu chưa nói chuyện được, chỉ có thể viết ra những gì mình muốn nói.

Cậu viết rất tùy hứng, nghĩ gì viết đó, cũng quên mất Đại Du vốn còn không có dấu chấm câu chứ đừng nói gì đến chuyện logic. Cậu lo chữ nhỏ, Lâm Thanh Vũ nhìn không rõ, thế là viết chữ lớn lên, đến độ một tờ giấy tuyên thành chỉ đủ cho cậu viết một câu.
Từ Quân Nguyện nói cậu chỉ tắt tiếng tạm thời, bởi vì tấm thân này đã lâu không nói chuyện, nên cần thời gian ngắn để thích ứng. Nếu vậy, hẳn là cậu có thể luyện cách phát âm?

Nội quan đưa tin trong cung vội vàng chạy đến phủ tướng quân, nói rõ ý đồ của mình với Viên Dần. Viên Dần nói: "Công công chờ một lát, bây giờ ta đi bẩm báo với phu nhân."

Nửa canh giờ trước, Lâm Thanh Vũ vừa về tới phủ tướng quân. Một năm nay, nửa đêm Lâm Thanh Vũ mới về là chuyện thường xảy ra, Viên Dần cũng không thấy lạ. Ông đón Lâm Thanh Vũ vào phủ như thường lệ, hỏi Lâm Thanh Vũ có muốn ăn khuya hay không, Lâm Thanh Vũ gật đầu đồng ý.

Tất cả không khác gì mọi khi.

Lúc Hoan Đồng đưa bữa khuya đến, thấy Lâm Thanh Vũ đang bình tĩnh lục tung mọi thứ: "Thiếu gia, ngài đang tìm gì vậy?"
"Hộp." Giọng Lâm Thanh Vũ như thường, "Hộp cất nhẫn với thư nhà để ở đâu."

"À, nó ở đây." Lâm Thanh Vũ luôn cảm thấy có gì đó kỳ lạ. Cậu không kịp nghĩ nhiều, đem hộp đưa cho Lâm Thanh Vũ, chờ khi Lâm Thanh Vũ nhận lấy, một cảm giác ớn lạnh mới tràn ra sau lưng Hoan Đồng.

Cậu đã biết cảm giác kỳ lạ này là gì - Thiếu gia nhà cậu đã gặp là không quên được, vậy sao lại không nhớ thứ quan trọng như vậy để ở đâu.

Động tác mở hộp của Lâm Thanh Vũ vẫn không nhanh không chậm, rất bình tĩnh thong dong. Cuối cùng cũng tìm được thứ cần tìm, y nở nụ cười nhẹ, "Ngươi xem, người ấy đã hứa với ta."

Hoan Đồng hoảng sợ: "Thiếu gia?"

"Người ấy đã viết giấy bảo đảm cho ta rồi." Lâm Thanh Vũ kiên quyết, "Chắc chắn người ấy sẽ không gạt ta."

Hoan Đồng càng ngày càng sợ: "Thiếu gia, ngài đang nói gì vậy?"
Lâm Thanh Vũ như thể không nghe thấy lời cậu nói, hay đúng hơn là y đang né tránh hết thảy hiện thực, đắm chìm trong một thế giới giả tạo: "Là mơ mà thôi... Chỉ là một giấc mơ mà thôi." Chợt vẻ mặt của y trở nên hung ác vặn vẹo, nhưng dung nhan vẫn xinh đẹp như cũ: "Sao người ấy lại dám gạt ta!"

Trong hộp ngoài giấy đảm bảo, còn có nhẫn cầu hôn Giang Tỉnh tặng y, kèm với những bức thư nhà người ấy viết trong một năm qua.

Lâm Thanh Vũ cầm lấy lá thư trên cùng. Trong thư, Giang Tỉnh tủi thân nói mình rất đói, ăn không đủ no, nói rằng muốn ăn bánh hoa quế do nhạc mẫu làm. Cuối thư, Giang Tỉnh còn dặn y phải ăn ngon, ngủ kỹ.

Ăn ngon... Giang Tỉnh muốn y ăn ngon.

Lâm Thanh Vũ đi đến bên bàn, cầm bánh ngọt trên đĩa nhét vào miệng. Một cái còn chưa kịp nuốt hết đã nhét thêm cái nữa. Hoan Đồng vội vàng ngăn cản y lại: "Thiếu gia!"
Hai mắt Lâm Thanh Vũ đỏ hoe, nhưng làm thế nào cũng không rơi được một giọt nước mắt. Nước mắt của y, đã cạn khô trong cơn mơ.

Viên Dần vừa vào đã thấy một màn này, ông đã trải nhiều sự đời cũng giật nảy mình: "Phu nhân?"

Lâm Thanh Vũ cố nuốt thứ trong miệng xuống, dùng lòng bàn tay lau khóe miệng, nói như thể không có việc gì: "Sao vậy."

Viên Dần không dám nhìn thẳng Lâm Thanh Vũ, cúi đầu thưa: "Người trong cung tới, mời ngài tiến cung diện thánh. Nội quan còn mang theo một bức thư."

Nghe thấy chữ 'thư', thân thể Lâm Thanh Vũ hơi loạng choạng, được Hoan Đồng đỡ lại mới đứng vững.

Người trong cung muốn nói gì với y... là liên quan đến chuyện Tây Bắc?

Lâm Thanh Vũ nghe thấy mình nói: "Đưa đây."

Khi tờ thư được đưa đến tay y, y chợt cảm thấy ghê tởm, ghê tởm đến mức muốn ói, thậm chí còn có xúc động muốn xé thư. Nhưng lỡ như, lỡ như là thư nhà của Giang Tỉnh thì sao.
Mi mắt Lâm Thanh Vũ run rẩy, run rẩy mở bức thư này ra.

Một dòng chữ quen thuộc đập vào mắt y: Một câu y đã mặc niệm không biết bao nhiêu lần, và cái tên đã khắc sâu vào trong tim y.

Trong trí nhớ hỗn loạn, một giọng nói vang lên trong đầu y: "Chúng ta có thể cùng ước định một ám hiệu, nếu sau này tôi không chết, chúng ta sẽ dựa vào ám hiệu này để nhận nhau, được không?"

Vẻ mặt của Lâm Thanh Vũ lộ vẻ mờ mịt và kinh hãi dị thường, hơi thở bình tĩnh đến đáng sợ lại trở nên dồn dập như thiêu như đốt, đốt đến mức làm cho y gần như mất sạch thần chí.

Viên Dần lo lắng hỏi: "Phu nhân?"

"Chuẩn bị... chuẩn bị xe." Lâm Thanh Vũ như người nằm mộng, hai mắt mơ hồ, hốt hoảng, "Ta phải vào cung."

... Là đệ đúng không.

Nếu là đệ, thì nhất định phải là đệ... xin đệ, nhất định phải là đệ.
Xe ngựa chỉ có thể dừng trước cửa hoàng cung. Lâm Thanh Vũ lại bước xuống quá vội vàng, đây là lần đầu tiên trong đời y giẫm phải vạt áo của mình. Trong cung, trừ khi có tình hình đặc biệt, thì còn lại không được chạy. Nhưng y không quan tâm.

Giống như ngày hội Thượng Nguyên năm đó, y đã vượt qua biển người cuồn cuộn, nhào vào lòng Giang Tỉnh.

- Thầy lang Lâm chạy gì đấy.

- Tới gặp huynh, đương nhiên phải chạy.

Y nhìn cung điện nguy nga cách y càng ngày càng gần.

Y nghe tiếng thông báo "Lâm đại nhân tới", y đi đến tẩm cung của Hoàng đế.

Thiếu niên mặc long bào màu đen nhìn về phía y. Khuôn mặt vốn tối tăm tĩnh mịch của thiếu niên rạng rỡ lại lần nữa, hai mắt lấp lánh như sao, như thể biết nói chuyện, cất giấu nỗi niềm sân si ái luyến vô tận.

Đôi mắt của thiếu niên dần dần dung hợp với đôi mắt của Giang Tỉnh trong mộng. Giờ khắc này, Lâm Thanh Vũ cảm thấy mình được kéo ra khỏi đáy hồ sâu lạnh lẽo.
Khi hai người nhìn nhau, thiếu niên khó khăn bật hai chữ ra khỏi miệng: "Thanh, Vũ."

Đây là hai từ duy nhất cậu có thể nói.

Lâm Thanh Vũ ngơ ngác nhìn cậu.

Giang Tỉnh muốn nói tiếp, nhưng lại không thể phát ra âm thanh. Cậu chỉ có thể lấy những thứ đã viết trước đó, giơ từng tờ một lên cho Lâm Thanh Vũ nhìn:

[Thanh Vũ! Thanh Vũ!!!]

[Ta là Giang Tỉnh!!!]

[Ta đã về!!!]

[Ta không phải là đồ đàn ông cặn bã!!!]

[Ta không có ngủ với huynh xong thì chạy mất!!!]

[Ta nhớ huynh...]

[Ta rất thích huynh...]

[Ta yêu huynh.]