Ba Lần Gả Cho Ỉn Lười

Chương 100




100. Lâu rồi không gặp, Thanh Vũ.

Khi Võ Du Viễn dẫn phục binh đến, quân lính Tây Hạ tan rã ngay lập tức. Hoặc là nói, vào giây phút Cố Phù Châu ngã xuống, Tây Hạ đã không còn ý chí chiến đấu. Đã đạt được mục tiêu, quân Tây Hạ rút quân ngay. Thiết kỵ của Đại Du truy đuổi không ngừng, cả đám gϊếŧ đỏ cả mắt, bắt sống chủ tướng, tàn sát hết hàng binh.

Sau một đêm, giữa sơn cốc nhiều hơn một dòng sông máu. Cùng lúc đó, Sử Phái treo cờ lên tường thành Ung Lương. Đến lúc này, cứ điểm Ung Lương ở Tây Bắc, cuối cùng cũng quay về Đại Du.

Trong trận chiến cuối cùng, Đại Du chiếm lại được thành Ung Lương, đuổi Tây Hạ đại thương nguyên khí về biên cương phía bắc, gϊếŧ địch mấy vạn, nhưng cái giá phải trả chỉ là ba ngàn kỵ binh. Đây là một thắng lợi lớn, nhưng quân doanh Tây Bắc không thấy được niềm vui chiến thắng.


Trong gió lạnh thét gào, cờ trắng được treo lên, tiền giấy tung bay, ánh lửa phản chiếu lên những gương mặt tái nhợt bi thương của mọi người. Võ Du Viễn quỳ một ngày một đêm ở linh tiền của Cố Phù Châu, không ăn một miếng cơm, không uống một miếng nước. Cậu siết chặt đao bên hông, mắt vằn vện tia máu, ngoài tự trách, bi phẫn, càng nhiều hơn chính là sát khí. Nếu không phải Sử Phái ngăn cản, cậu đã hận không thể gϊếŧ thẳng đến nước Tây Hạ, diệt sạch một nước, lấy đầu thiên tử Tây Hạ tế vong linh của Đại tướng quân.

Bắt đầu từ giờ phút này, đây là điều sở cầu còn lại trong đời cậu.

Thẩm Hoài Thức thay áo giáp, mặc kính trang đi vào trong trướng. Hắn nhìn linh vị của Cố Phù Châu, yết hầu trượt lên xuống, cố nén thắp ba nén hương. Sử Phái đưa cho hắn một phong cấp báo, giọng nói khàn khàn: "Làm phiền Thẩm huynh đệ."


Tuyết lớn dày đặc đã chặn kín đường về kinh, kỵ binh nhanh nhất trong quân cũng không nhanh bằng Thẩm Hoài Thức. Mà chờ Thẩm Hoài Thức mang theo chiến báo và tin Cố Phù Châu chết trở lại kinh thành, đã là chuyện nửa tháng sau.

.

Bản tấu mới nhất có liên quan đến Tây Bắc trên long án ở Cần Chính điện cũng là chuyện của nửa tháng trước. Lời trong sớ nói, thành Ung Lương phòng thủ kiên cố, quân địch giữ vững không ra, quân Tây Bắc lâu ngày không thể tấn công; Mà đường lương từ Quảng Dương đến Ung Lương lại bị tuyết làm hỏng, lương thảo báo nguy, quân tâm dần loạn.

Long ỷ ở long án đã bị dời đi, thay vào đó là một chiếc ghế bành. Tiểu Tùng Tử bưng trà vào trong điện, thấy Lâm Thanh Vũ đang ngồi ở đó, đưa tay đỡ trán, hàng mi dài dày như lông vũ phủ bóng xanh lên mi mắt.


Tiểu Tùng Tử nghĩ Lâm Thanh Vũ đã ngủ nên cố ý thả nhẹ bước chân. Sau khi Hoàng thượng 'lâm bệnh đột ngột' thì vẫn luôn tĩnh dưỡng trong tẩm cung, không đến Cần Chính điện nữa. Bây giờ Lâm Thanh Vũ đã thành nửa chủ nhân ở nơi này. Y làm theo lệnh của thiên tử, phê duyệt sớ dâng, tiếp kiến vương công đại thần, thương thảo đại sự quốc gia ở đây, không thể là thủ phụ* nhưng lại càng giống thủ phụ hơn. (same nhiếp chính vương)

Lâm Thanh Vũ trắng trợn táo bạo, tùy ý liều lĩnh, hiệp thiên tử lệnh chư hầu như thế, gọi một tiếng 'Lâm tặc' cũng không quá. Nhưng vừa nhìn thấy ngự lâm quân và thiết kỵ doanh ở khắp nơi trong cung, mọi người chỉ dám giận không dám nói. Ngôn quan không gặp được thiên tử, chỉ có thể đi cầu kiến Thái hậu. Thái hậu lại nói: "Ai gia lớn tuổi rồi, buông rèm chấp chính cũng có lúc có lòng mà không có sức, Lâm thái y có thể sẻ chia lo lắng vì ai gia, đây cũng là chuyện tốt."
"Nhưng đó giờ Lâm thái y chỉ là một thái y. Một thái y sao có thể ngồi trong triều, hiệu lệnh quần thần, đây là điều chưa từng nghe qua, quả thật là sỉ nhục của Đại Du!"

"Các ngươi ngược lại còn nhắc nhở ai gia." Thái hậu nói, "Theo các ngươi thấy, ai gia nên cho y chức quan nào mới phải đây."

"..."

Kể từ khi Thôi Liễm cáo lão về quê, chức Thừa tướng vẫn luôn để trống. Có người nói, không bao lâu nữa, Lâm Thanh Vũ không còn là Lâm thái y, văn võ bá quan phải gọi y một tiếng "Lâm tướng".

Mọi việc luôn phải đi theo một quá trình, từ thái y thành Thừa tướng quả thật quá khoa trương, chung quy triều đình vẫn phải cần mặt mũi. Cuối cùng, Thái hậu cho Lâm Thanh Vũ một vị trí Thái thường Tự khanh tam phẩm.

Khi Tiểu Tùng Tử đặt nhẹ tách trà xuống bàn, Lâm Thanh Vũ mở mắt ngay. Tiểu Tùng Tử tưởng mình đánh thức Lâm Thanh Vũ, vội vàng quỳ xuống nhận tội: "Nô tài đáng chết, quấy rầy Lâm đại nhân yên giấc."
Lâm Thanh Vũ nói: "Không liên quan gì đến ngươi, từ trước đến nay ta luôn không sâu giấc. Đứng dậy đi."

Mấy ngày nay Lâm Thanh Vũ gặp ác mộng, tinh thần khó tránh khỏi không tốt. Vì để không gặp ác mộng, đã ba đêm y chưa ngủ, chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi lúc ban ngày. Sau mấy ngày chịu đựng, Lâm Thanh Vũ đã gầy đi rất nhiều, khuôn mặt càng nhỏ ốm hơn. Y uống trà Tiểu Tùng Tử đưa đến, hỏi: "Tây Bắc có tin tức gì không?"

Đây đã là lần thứ ba trong ngày Lâm Thanh Vũ hỏi tới. Tiểu Tùng Tử lắc đầu: "Lâm đại nhân, sớ dâng của Tây Bắc vừa đến cách đây không lâu, hẳn là không nhanh vậy đâu."

Lâm Thanh Vũ nói khẽ: "Nhưng, trước kia cứ hai ba ngày là huynh ấy viết cho ta một phong thư."

"Không phải ngài đã nói Tây Bắc đang vào lúc quan trọng hay sao, đương nhiên là Cố đại tướng quân đang bận rồi."
Dù bận cũng không thể không viết thứ nhà.

Một thái giám tiền vào bẩm báo: "Lâm đại nhân, Hoàng thượng mời ngài qua một chuyến."

Lâm Thanh Vũ lãnh đạm: "Đã biết."

Sau khi Cần Chính điện xảy ra cung biến, Tiêu Giới bị y giam lỏng trong tẩm cung. Lúc đầu, Tiêu Giới không chịu yên tĩnh, ngày nào cũng muốn gặp y, sau khi thấy y chỉ hỏi thăm tình hình của Hề Dung, xin y tha cho Hề Dung một đường sống. Sau đó, y cho Tiêu Giới chút thuốc, lúc này hắn mới chịu yên lặng một thời gian.

Công bằng mà nói, y đối xử với Tiêu Giới vẫn rất tốt, không những không gϊếŧ hắn, còn cho hắn ăn ngon uống ngon những thứ tốt nhất trong cung. Ngoài việc không có tự do, Tiêu Giới vẫn là một thiên tử không để ý tới triều chính kia.

Khi đến tẩm cung của Hoàng đế, Lâm Thanh Vũ thấy Tiêu Giới tóc tai bù xù đứng trước bàn, tay cầm một cây bút, có vẻ như vừa viết xong gì đó.
Lâm Thanh Vũ nói: "Hoàng thượng."

"Ngươi đến rồi." Hai mắt Tiêu Giới trống rỗng, "Cầm đi, chiếu thư thoái vị của ta."

Hai thái giám đặt một cái ghế, Lâm Thanh Vũ ngồi xuống: "Ý của Hoàng thượng là gì?"

Tiêu Giới nói chết lặng: "Đây không phải là thứ ngươi muốn hay sao."

Lâm Thanh Vũ sửa sang lại vạt áo, "Nếu ta muốn thứ này, sao ta phải chờ đến bây giờ."

"Ta van ngươi hãy cầm nó đi!" Tiêu Giới bỗng trở nên cuồng loạn, "Ta vốn không muốn làm Hoàng đế, vì sao ngươi lại ép buộc ta?"

Nếu như hắn không ngồi lên vị trí Hoàng đế này, chắc chắn bây giờ hắn còn đang ở trong vương phủ, ở cùng với A Dung, chuyện phiền não nhất mỗi ngày chẳng qua chỉ là bữa tiếp theo sẽ ăn gì. Nếu như hắn không ngồi lên vị trí Hoàng đế này, bọn họ sẽ không cần quản chuyện Tây Bắc, càng sẽ không đi đến bước đường ngày hôm nay.
Là Lâm Thanh Vũ đẩy hắn lên đây, tất cả mọi chuyện đều là lỗi của Lâm Thanh Vũ.

Lâm Thanh Vũ cười khẽ: "Ta ép ngươi? Từ đầu tới cuối, ta có ép ngươi hay sao."

Môi Tiêu Giới run rẩy: "Là ngươi tìm ta, nói..."

Lâm Thanh Vũ cắt ngang: "Ta tìm Hề Dung, đồng mưu đại sự với ta cũng là Hề Dung. Xin hỏi Hoàng thượng, ta đã từng nói với ngươi chuyện tranh trữ lần nào chưa?"

Tiêu Giới sững sờ, kinh ngạc ngẩng mặt nhìn.

"Không phải ta đẩy ngươi lên hoàng vị, mà là ngươi được A Dung của ngươi đẩy lên hoàng vị." Lâm Thanh Vũ nói một cách tàn nhẫn, "Những gì các ngươi có được ngày hôm này, là gieo gió gặt bão. Ngày đó, chỉ một trong hai kẽ các ngươi nói với ta một chữ 'không', hoàng vị này đã không đến lượt ngươi lên ngồi."

Tiêu Giới trợn tròn mắt, không biết hắn nghe lọt được mấy phần: "Không phải như vậy. Nếu không có ngươi, ta và A Dung sẽ không sao."
Lâm Thanh Vũ lười phí thời gian với hắn. "Nếu Hoàng thượng đã quyết tâm thoái vị," Y chuyển mắt nhìn Tiểu Tùng Tử, Tiểu Tùng Tử đi lên giữ chiếu thư. "Vậy ta nhận là được. Nhưng mà, cho dù ngươi có phải là Hoàng đế hay không, cũng không cứu được Hề Dung."

Nước mắt chảy dài trên mặt Tiêu Giới: "Ngươi cho ta gặp hắn một lần, để ta ở cạnh hắn..."

Lâm Thanh Vũ cười lạnh, đáp án không cần nói cũng biết.

"Ngươi muốn gϊếŧ hẳn, chẳng lẽ cả chút yêu cầu này cũng không thể đáp ứng hay sao?"

"Không." Lâm Thanh Vũ lạnh lùng, "Ta và phu quân còn mỗi người một nơi, thì các ngươi dựa vào cái gì."

Sau khi Tiêu Giới xin thoái vị, bị Lâm Thanh Vũ giam ở Tấn Dương viên, cả đời không được ra ngoài. Đến lúc này, huyết mạch của Tiên đế chỉ còn lại một mình Hoài Vương Tiêu Ly. Mấy lão Vương gia ở đất phong xa xôi liên tục thượng tấu, nói muốn đến kinh thành thỉnh an chúc tết cho Thái hậu. Đến cùng là ý đồ gì, lòng dạ đám người đều biết rõ.
Lúc này, quốc sư cao thâm khó đoán lại đưa ra thuyết thiên tượng: Chín ngôi sao đầu xuôi đuôi lọt, con vợ cả cư chính, hồn về cố thế, nhất thống giang sơn.

Đại Du vốn có thuyết lập đích, không ít lão thần coi trọng chuyện huyết mạch thuần khiết, nghe ý của quốc sư, hẳn là sau khi Hoài Vương đăng cơ là có thể chữa khỏi chứng mất hồn, lời tiếng phản đối cũng nhỏ hơn một nửa. Điều quan trọng là, sự phản đối của họ hoàn toàn vô ích. Trong quân là người của Lâm Thanh Vũ, phần lớn trên triều là người của Ôn Thái hậu, trừ khi người ngồi trên ngôi vị hoàng đế là con mình, bằng không Ôn Thái hậu phế được một người, thì còn có thể phế thêm một người khác.

Tình hình bây giờ, giang sơn còn có thể mang họ Tiêu, đã là vạn hạnh trong bất hạnh.

Hôm Tiêu Ly đăng cơ, Lâm Thanh Vũ tự tay đeo chuỗi ngọc lên cho cậu. Thiếu niên mười bảy tuổi ngoan ngoãn mặc cho y sắp xếp, gương mặt thanh tú ẩn hiện sau rèm ngọc. Chuỗi ngọc trên mũ miện nặng trĩu, Tiêu Ly vẫn luôn muốn cởi nó xuống, nhưng bị Lâm Thanh Vũ ngăn lại: "Đừng nhúc nhích."
Tiêu Ly ngoan ngoãn bỏ tay xuống.

"Đi đi."

Đại điển đăng cơ lần này, cuối cùng Lâm Thanh Vũ cũng không cần quỳ nữa. Y nắm tay Tiêu Ly, đi ngang qua bách quan, bước lên những bậc thang dài, đi từng bước một đến Tử Thần điện, đi từng bước một đến đỉnh cao của quyền lực.

Y đứng trên nơi cao, nhìn xuống chúng sinh, nhìn xuống bá quan văn võ, vương công đại thần cúi đầu quỳ lạy, hô to "Ngô hoàng vạn tuế". Bên cạnh y, là thiên tử mặc long bào đen ngồi trên long ỷ, vẻ mặt ngây ngốc không chút biểu tình. Chỉ có đôi lúc vô tình bắt gặp ánh mắt của y, mới nở nét cười khuynh thành trên mặt.

Sau khi Tiêu Ly đăng cơ, dọn từ Từ An cung vào Hưng Khánh cung. Thiếu niên chỉ có tâm trí ba bốn tuổi rời khỏi mẫu hậu, được Tú Kiều ma ma hầu hạ chìm vào giấc ngủ trong tẩm cung.

Còn Lâm Thanh Vũ sau khi làm xong đại điển đăng cơ, y còn chuyện trong Cần Chính điện chờ y tới xử lý. Đêm về, đèn đuốc trong Cần Chính điện sáng trưng. Đêm vào sâu hơn, sớ dâng trên bàn vẫn còn chồng chất như núi. Cơn buồn ngủ ập đến, Lâm Thanh Vũ đang nghĩ ngợi sắc cho mình một chén thuốc để nâng cao tinh thần, thì chợt nghe sau lưng truyền đến một giọng nói: "Sao thầy lang Lâm lại ngủ thiếp đi ở đây rồi."
Lâm Thanh Vũ sững sờ, chậm rãi quay người lại, đối mặt với một đôi mắt sáng ngời. Đôi mắt ấy mang ý cười, dưới mắt còn có một đường chân mi rất rõ.

- là mơ?

Dưới ánh đèn hoàng cung, dung nhan của thiếu niên tuấn mỹ, mặt mày sáng sủa, giống như trăng sáng gió trong, so với lần gặp ba năm trước, bây giờ cậu đã trầm tĩnh hơn. Đầu tóc cậu vẫn gọn gàng ngăn nắp, mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay có ký hiệu kỳ lạ; Câu mặc quần dài đen không có vạt áo che chắn, nên trông chân cậu càng thẳng và dài hơn.

Đây là lần thứ hai y gặp thiếu niên.

Thiếu niên đi về phía y, ngồi trên long án, cúi đầu cười nhìn y: "Đã lâu không gặp, Thanh Vũ."

Lâm Thanh Vũ hé môi: "... Giang Tỉnh?"

Giang Tỉnh cong môi: "Quả nhiên anh đã sớm biết tên của em rồi."

Tim Lâm Thanh Vũ như thể bị bóp lấy, từ chối nghĩ xem nỗi đau thình lình xuất hiện này là gì. Y trốn tránh cúi đầu, không nhìn thiếu niên, bối rối thì thào: "Vì sao... vì sao ta lại mơ thấy em."
Giang Tỉnh nâng hai má y lên, cười nói: "Đương nhiên là vì em nhớ anh rồi, cưng ơi."

Lâm Thanh Vũ ngước mắt nhìn Giang Tỉnh, nhìn không nhúc nhích. Mắt y không đỏ, y cũng không cảm nhận được bất kỳ cảm giác cay mắt nào. Đến lúc một dòng lệ trong trượt từ khóe mắt xuống tay Giang Tỉnh, bản thân Lâm Thanh Vũ cũng không hay biết.

Cmt: Giang Tráng có thông minh thế nào cũng không biết được Vũ không dám ngủ ba ngày không phải là vì sợ ác mộng mà là sợ gặp được Giang.

Cmt: Trước hết, trong thư gửi Vũ có mười chữ thì ngày tháng năm sinh hết tám chữ, còn lại hai chữ, một chữ là họ, như vậy còn một chữ!

Tiếp theo! Thanh Vũ cố ý đề cập đến "sao lại ngủ không tỉnh" để gọi.

Cho nên, nhất định là ngược lại với ngủ không tỉnh!
Bởi vậy suy ra: Ỉn ỉn tên là Giang Tỉnh!

Rêu: Thật ra cmt bên trên được phân tích ở chương 47 TwT, nhưng nếu bật mí luôn từ đó thì hết hay rồi nên tui quăng xuống đây, còn 10 chữ trong thư gửi cho Vũ là ở đoạn Vũ đến chùa Trường Sinh rồi được tiểu tăng trong chùa đưa thư cho sau khi Giang thiếu ngủ đi lịch kiếp lần 1 ấy, cũng ở chương 47 48.