Ba Lần Gả Cho Ỉn Lười

Chương 094




94. Cho nên lần này, huynh ấy nhất định cũng sẽ liều mạng trở về.

Hề Dung bí mật gặp đại sứ của Tây Hạ ở phủ, đương nhiên Hề phủ cũng được đề phòng sâm nghiêm, nhưng đề phòng là đề phòng người ngoài, không phải thiên tử, càng không phải là người em trai hắn yêu thương cả đời, bảo vệ cả đời.

Hắn biết, Tiêu Giới đã nghe thấy hết.

Làm bạn nhiều năm, đối phương giống như một 'bản thân' khác, mỗi một thần thái, mỗi một động tác của Tiêu Giới hắn đều vô cùng quen thuộc, nhưng cho tới bây giờ hắn chưa từng thấy Tiêu Giới lộ ra vẻ mặt thế này khi ở cùng hắn - hoảng sợ, kinh ngạc, run rẩy, thất vọng và sợ hãi.

Hề Dung nhói đau trong lòng, giọng lại càng thêm mềm nhẹ: "Hoàng thượng."

Tiêu Giới đứng sững tại chỗ, như thể đang nhìn một người xa lạ độc ác tàn bạo.


Hề Dung lại gọi: A Giới."

Tiêu Giới như vừa tỉnh lại trong mộng, mắt đỏ ửng lên: "A, A Dung, ngươi.... Ngươi phản, phản..."

Không chờ chữ 'quốc' nói ra khỏi miệng, Hề Dung đã ngắt lời Tiêu Giới: "A Giới, em hiểu lầm ta rồi."

"Ta đã nghe thấy! Ta đã nghe thấy tất cả!" Nước mắt tràn mi của Tiêu Giới, "Người kia muốn buôn bán với ngươi, gã muốn ngươi đi hại Cố đại tướng quân, ngươi đồng ý!"

Hề Dung tiến lên hai bước, muốn ôm Tiêu Giới vào lòng giống như dịu dàng an ủi hắn khi còn bé. Tính cách Tiêu Giới mềm yếu, không có mẹ đẻ mẹ cả chăm sóc, lại còn không được Tiên đế thích, từ bé đến lớn đã chịu không ít tủi thân trong thâm cung. Dỗ em trai vui vẻ là chức trách của anh lớn. Tiêu Giới khóc bao nhiêu lần, hắn sẽ an ủi bấy nhiêu lần. Nhưng lần này, Tiêu Giới không còn nhào vào lòng hắn giống như ngày trước nữa, mà là bị dọa cho liên tục lùi về sau, giống như mèo con hoảng sợ: "Ngươi, ngươi không được qua đây..."


Hề Dung dừng lại rồi nói: "A Giới, ta đã từng với em, Lâm Thanh Vũ và Cố Phù Châu sẽ không khoang nhượng để ta ở cạnh phụ tá em. Chờ khi Cố Phù Châu về kinh, Lâm Thanh Vũ sẽ xuống tay với ta. Em hiểu chưa?"

Tiêu Giới nức nở: "Vậy thì ngươi cũng không được thông đồng với địch bán nước! Ta hơi ngốc, nhưng cũng là con cháu của Tiêu thị. Cố đại tướng quân đánh trận cho Đại Du, ngươi không thể hại hắn vào lúc này - Ta, ta phải đi nói cho Thái hậu và Lâm thái y!"

Hề Dung quát lớn: "Đứng lại."

Trước đây Tiêu Giới chưa từng bị Hề Dung lớn tiếng hung dữ thế này, vừa tủi thân vừa giận, khóc đến mức hoa lê đẫm mưa, đáng thương nhu nhược.

Hề Dung nói lý, "Đại sứ của Tây Hạ tìm ta, muốn dùng mạng của một Cố Phù Châu dừng chiến tranh giữa hai nước. Ta không đồng ý thì sao, để cho sứ giả quay về nói với quân sư Tây Hạ rằng nên sớm dẹp ý nghĩ này, hay là gϊếŧ thẳng gã luôn? Dù cho ta làm thế nào, cũng chỉ để Tây Hạ tăng cường cảnh giác với Đại Du mà thôi."


Đầu óc của Tiêu Giới không tải được hết, nhưng hắn có thể nghe hiểu một chuyện: Hề Dung không thật lòng đồng ý với Tây Hạ. "Ngươi có ý gì..."

Sắc mặt của Hề Dung nguôi hơn: "A Giới, em suy nghĩ kỹ xem, bây giờ ta đồng ý 'nghị hòa' với Tây Hạ, vậy có phải chúng sẽ cảm thấy đã nắm chắc thắng lợi trong tay, từ đó phớt lờ trận chiến ở Ung Lương hay không?"

"Vậy ngươi giả vờ đồng ý - ngươi đang lừa bọn chúng?"

Thấy ánh mắt Tiêu Giới đã gần như chẳng khác gì ngày thường, Hề Dung thở nhẹ ra một hơi, cười nói: "Còn nhớ khi bé ta đã kể cho em câu chuyện Hoàng Cái trá hàng không. Gã có thể trá, chúng ta cũng có thể dối. Yên tâm, ta sẽ không để mình, càng sẽ để em cõng tội danh phản quốc trên lưng."

"Hóa ra là vậy!" Tiêu Giới được Hề Dung dùng năm ba câu dỗ dành, lấy mu bàn tay lau nước mắt, "Ngươi nói sớm có phải hơn rồi không, làm ta hiểu lầm ngươi."
Hoan Đồng nắm lấy tay của Tiêu Giới, dùng ống tay áo lau nước mắt cho hắn: "Hiểu lầm nói ra là được rồi. Ngoan, đừng đứng đây nữa, đi vào thôi."

Hai người đi vào thư phòng, Hề Dung sai người múc nước rửa mặt cho Hoàng thượng. Hề Dung hỏi sao bỗng nhiên Tiêu Giới lại xuất cung, Tiêu Giới kể chuyện mình nói với Lâm Thanh Vũ cho hắn.

"A Dung, chúng ta nhất định phải tranh với bọn Lâm thái y hay sao?" Tiêu Giới ngây thơ hỏi, "Ta không muốn hại bọn họ, ta cảm thấy bây giờ đã tốt rồi, vẫn muốn cứ như vậy thôi."

Hề Dung sờ đầu Tiêu Giới: "Những chuyện này, chờ Cố Phù Châu đánh thắng Tây Hạ rồi nói sau."

"Được." Tiêu Giới nhìn thấy chữ trên bàn còn chưa khô, tò mò hỏi, "Đây là gì."

Hề Dung cũng không gạt hắn: "Cố Phù Châu ở Tây Bắc đang tiêu hao lương thảo của Tây Hạ hơn cả tháng, hai bên thành thế tiêu hao lẫn nhau. Cho nên Tây Hạ muốn biết tuyến đường vận lương của Đại Du."
Tiêu Giới hỏi: "Bọn chúng muốn cướp lương của chúng ta hở?"

Hề Dung gật đầu: "Ừm."

"Ồ!" Tiêu Giới bỗng trở nên phấn khích, "Vậy chúng ta có thể nói sai lộ tuyến cho chúng, sau đó bố trí phục kích, gϊếŧ cho chúng trở tay không kịp!"

Hề Dung hơi kinh ngạc, cười nói: "A Giới trở nên thông minh rồi."

Tiêu Giới cười he he: "Chỉ có ngươi là người duy nhất trên đời khen ta thông minh. Chúng ta ở chung với nhau lâu thế này, hẳn là ta cũng học được chút ít."

Hề Dung mở địa đồ từ Quỹ Châu đến Ung Lương: "A Giới cho rằng, đâu là nơi tốt nhất để mai phục?"

Tiêu Giới nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu, chỉ vào một đường trên đó: "Nơi này cách đường lương thảo xa nhất, còn là hẻm núi quanh co eo hẹp, quân địch tiến vào sẽ không lui được!"

Hề Dung do dự một lúc, sau đó mỉm cười: "Vậy cứ làm theo lời của A Giới."
Cuối cùng Tiêu Giới cũng đã đóng góp được một phần cho Đại Du, cảm thấy rất mỹ mãn. "Đúng rồi, ta cảm thấy chúng ta vẫn nên nói chuyện này cho Thái hậu và Lâm thái y đi, bọn họ cũng rất quan tâm đến tình huống của Tây Bắc."

"Không cần." Hề Dung không cười nữa, "Bọn họ không cần biết."

Tiêu Giới do dự: "Nhưng..."

Hề Dung nghiêm mặt: "A Giới, em phải nhớ kỹ, Lâm Thanh Vũ muốn mạng của ta, cho y biết quá nhiều không phải là chuyện tốt. Bất cứ điều gì cũng có thể là lưỡi dao lấy mạng ta."

Tiêu Giới nghe đến sững sờ mờ mịt. Mặc dù Hề Dung vẫn luôn nói Lâm Thanh Vũ muốn hại họ, nhưng hắn luôn cảm thấy Lâm Thanh Vũ sẽ không làm vậy. Lâm Thanh Vũ lớn lên đẹp như tiên, không lẽ tâm địa lại độc ác hay sao.

Mặc dù cuối cùng Tiêu Giới đã hòa giải với Hề Dung, nhưng quá trình thật sự cũng bị dọa không ít. Hề Dung lo hắn còn sợ trong lòng, cố ý tìm gánh hát nổi danh kinh thành vào cung. Tiêu Giới thích xem hí, khi có tâm trạng, hắn có thể ngồi trước sân khấu cả ngày trời.
Sân khấu của hoàng cung được dựng trong vườn Mẫu đơn. Vườn Mẫu đơn cách Từ An cung không xa, ban đầu là nơi thuận tiên cho Thái hậu nghe hí, bây giờ lại thành nơi quấy nhiễu sự yên bình của Thái hậu.

Thái hậu đang bàn bạc chuyện thuế má ở Giang Nam với Lâm Thanh Vũ, thì nghe từ xa vọng lại những làn điệu du dương, Thái hậu cảm thấy không vui, bèn hỏi: "Là ai đang nghe hí ở vườn Mẫu đơn vậy?"

Lâm Thanh Vũ nói: "Hậu cung của Hoàng thượng không có ai, các Thái phi lại ở Tấn Dương viên, ngài cảm thấy là ai."

Thái hậu nhíu đôi mày liễu, nói chậm rãi: "Hoàng thượng còn khá nhàn hạ thoải mái."

"Đây là chuyện tốt." Lâm Thanh Vũ thờ ơ, "Đối với một người giống như Hoàng thượng, tốt nhất là đừng nên làm gì, ít ra sẽ không gây thêm phiền phức cho người bên cạnh."

"Tuy nói thế, nhưng Tây Bắc cũng đang đánh trận, dù cho Hoàng thượng không hỏi chuyện triều chính, chí ít cũng nên làm dáng làm vẻ, miễn cho ngôn quan xen vào." Thái hậu suy nghĩ, vẫn cho người mời Tiêu Giới đến.
Tiêu Giới không để Thái hậu chờ lâu, gần như là chạy tới ngay lập tức. Sau khi bị Thái hậu răn dạy, Tiêu Giới mới nhận ra mình đã làm gì. Hắn không để ý đến Lâm Thanh Vũ đang ở đây: "Trẫm biết sai rồi, trẫm không nghĩ nhiều như vậy... Xin lỗi mẫu hậu, sau này trẫm không nghe hí nữa."

Hoàng đế thành thật ngoan ngoãn nhận sai như thế, ngược lại làm cho Thái hậu dở khóc dở cười: "Không phải nói Hoàng thượng không được nghe hí, mà là cần phải tùy lúc. Chờ sau khi Đại Du bình loạn Tây Bắc, ai gia cũng muốn nghe hí."

Tiêu Giới gật đầu: "Trẫm biết rồi, đa tạ mẫu hậu dạy bảo. Chờ khi thiên hạ thái bình, trẫm sẽ mời mẫu hậu và Lục đệ cùng nghe."

Tiêu Giới trông trẻ hơn so với tuổi thật của mình, dáng vẻ gật đầu cũng rất ngoan ngoãn. Tuy trước đây Thái hậu sao nhãng với người con thứ này, nhưng cũng không ác ý, dạy dỗ thế này cũng đã được rồi. Vừa hay đến giờ ăn tối, Thái hậu giữ Tiêu Giới lại dùng bữa. "Thanh Vũ, ngươi cũng ở lại đi."
Lâm Thanh Vũ nói: "Hôm qua vi thần đã ăn tối ở Từ An cung."

Thái hậu cười: "Ngươi ở cùng với Ly nhi, thằng bé mới chịu ăn nhiều hơn một chút."

Trong bữa, Tiêu Giới luôn có vẻ muốn nói lại thôi. Thái hậu hỏi có phải hắn muốn nói gì không, hắn lại quả quyết nói không có. Sau khi dùng bữa xong, Tiêu Giới quay về Cần Chính điện.

Thái hậu không khỏi nói: "Hoàng thượng cũng không phải hết thuốc chữa. Nếu như không phải là quốc quân của một nước, cũng coi như là một đứa trẻ tâm đại thuần lương."

Lâm Thanh Vũ 'ừm'.

"Nếu Hoàng thượng có thể rời khỏi Hề Dung, được chăm sóc nhiều hơn, không nói đến làm minh quân, ít nhất cũng sẽ không mặc người định đoạt."

Lâm Thanh Vũ cười khẽ: "Đáng tiếc, hắn không rời được."

"Lời này của ngươi còn chưa chắc đâu." Thái hậu nói, "Anh em cùng cha cùng mẹ còn sẽ vì tư lợi của bản thân trở mặt thành thù, chứ nói gì là hai đứa nó. Ai gia ở trong cung nhiều năm, có gì mà chưa gặp. Khi nhỏ Hoàng thượng không được yêu thương, nên bây giờ mới ỷ lại Hề Dung. Nếu tìm cho hắn một người đoan trang thanh lịch, lịch sự hiểu chuyện làm hoàng hậu, để cảm tình của hắn có chỗ phó thác, có lẽ sẽ không còn coi trọng Hề Dung nhiều thế này." Thái hậu càng nghĩ càng thấy đây cũng là một cách, "Hoàng thượng đã sớm đến tuổi rồi, hiếu kỳ của Tiên đế cũng đã qua, đây là thời cơ tốt để lập hậu phong phi cho hắn."
Thái hậu tưởng rằng Lâm Thanh Vũ sẽ đồng ý với nàng, nhưng không ngờ Lâm Thanh Vũ lại không phản ứng. Thái hậu không khỏi hỏi: "Thanh Vũ, ngươi nghĩ thế nào."

Lâm Thanh Vũ nói: "Thái hậu thứ tội, nhưng vi thần không có hứng thú dùng hôn nhân giam cầm người khác."

Thái hậu hơi sững sờ, sắc mặt cũng lạnh hơn mấy phần. "Cũng được." Hứng thú của nàng nhạt dần, "Vậy để xem lại."

Ban đêm, Hề Dung tự mình hầu hạ Tiêu Giới đi ngủ. Trước khi ngủ hai người sẽ nói về bản thân, đó là thói quen từ khi còn bé. Hề Dung hỏi Tiêu Giới hôm nay đã xem vở kịch nào, mặt mày Tiêu Giới buồn xo: "Sau này ta không muốn xem kịch trong cung nữa đâu."

Hề Dung hỏi: "Tại sao?"

Tiêu Giới lải nhà lải nhải chuyện xảy ra hôm nay cho Hề Dung: "Mẫu hậu nói đúng. Tướng sĩ Tây Bắc đang đánh trận đẫm máu, ta không giúp được gì cũng thôi đi, sao còn có thể hưởng lạc trong hoàng cung xa hoa chứ."
Điều Hề Dung để ý lại không phải chuyện này: "Em ăn tối chung với Thái hậu và Lâm Thanh Vũ?"

"Còn cả Lục đệ nữa." Tiêu Giới nghĩ đến đâu nói đến đó, "Lục đệ vẫn như cũ, chẳng có phản ứng gì, chỉ cười với mỗi mình Lâm thái y..."

Hề Dung ngắt lời hắn: "Em có nhắc chuyện đường lương thảo phục binh với họ không?"

Tiêu Giới ngẩn người, ánh mắt hơi chút chột dạ: "Không có."

Bất kỳ biến hóa nào trên mặt Tiêu Giới cũng không tránh được mắt của Hề Dung: "Có phải em vẫn còn muốn nói với họ hay không?"

"Ta... Nhưng cuối cùng ta vẫn không nói, ngươi hài lòng chưa." Tiêu Giới kéo mền che kín đầu, giọng ồm ồm, "Trẫm muốn ngủ, ngươi lui ra đi."

Hề Dung híp mắt: "Nô tài cáo lui."

Vừa nghe Hề Dung tự xưng 'nô tài', Tiêu Giới đã biết hắn đang giận. Nhưng hắn thật sự không biết phải làm sao, vì sao Hề Dung và Lâm Thanh Vũ nhất định phải đấu đến mức ngươi chết ta sống, rõ ràng lúc hắn còn chưa đăng cơ, hai người vẫn tốt lắm mà.
Tiêu Giới chìm vào trong mộng với cõi lòng đầy tâm sự. Không biết qua bao lâu, hắn bị từng tiếng 'Hoàng thượng' gọi cho tỉnh lại, vừa mở mắt thì thấy thái giám thiếp thân hầu hạ mình, Tiểu Hiên Tử.

Bên ngoài có tiếng bước chân dồn dập, Tiêu Giới tỉnh cả ngủ, hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Tiểu Hiên Tử hoảng sợ: "Hoàng thượng, có thích khách vào cung, Hề công công hắn, hắn..."

Tiêu Giới nắm lấy vai Tiểu Hiên Tử: "Hắn thế nào?"

"Hề công công bị thương nặng, để lại rất nhiều máu... Bây giờ đang ở thiên điện..."

Tiêu Giới ngã nhào xuống giường, để chân trần chạy như điên đến thiên điện. Cấm vệ đã được gọi đến, vây chặt tẩm cung không lọt nước. Hề Dung đã được nâng lên giường, trên bụng trái có một vết đâm nhìn mà kinh hoàng, máu từ vết thương trào ra không ngừng. Bởi vì mất máu quá nhiều, mặt Hề Dung không còn miếng máu, trông rất thảm hại, nhưng thần chí vẫn còn thanh tỉnh.
Tiêu Giới vừa thấy hắn đã khóc: "Thái y đâu? Mau gọi thái y tới!"

Tiểu Hiên Tử nói: "Đã phái người đi gọi, hẳn là thái y đang trên đường đến."

Hề Dung nắm lấy tay Tiêu Giới, nói yếu ớt: "Hoàng thượng, nô tài không sao, đừng lo lắng."

"Sao lại..." Tiêu Giới ôm Hề Dung, gần như sụp đổ, "Sao trong cung lại có thích khách, sao lại có người muốn hại ngươi!"

Hề Dung lộ ra một nụ cười cổ quái: "Thích khách có thể không kiêng nể gì trong hoàng cung thế này, ngoài họ ra thì còn có ai."

Tiêu Giới khóc không ra hơi: "Là, là ai."

Hề Dung rên lên đau đớn. Tiểu Hiên Tử vội lên tiếng: "Hề công công nói, hắn là người của Thiên Cơ doanh."

Tiêu Giới mờ mịt rơi nước mắt: "Vì sao?"

Tiểu Hiên Tử nói: "Nô tài nhớ, lệnh bài của Thiên Cơ doanh nằm trong tay Lâm thái y."

"... Lâm thái y?"

Hề Dung nhắm mắt, tay hắn đột nhiên tăng thêm sức: "Vậy, em còn muốn thân cận với Lâm Thanh Vũ, còn muốn nói cho y biết mọi chuyện hay không?"
Tiêu Giới vừa khóc vừa lắc đầu: "Ta không kể, ta không kể cho Thái hậu và Lâm Thanh Vũ nữa, ta không nói gì nữa hết, ta chỉ cần ngươi không sao... A Dung, ngươi đừng chết, ta không cho phép ngươi chết!"

Vết thương của Hề Dung nhìn rất đáng sợ, nhưng không tổn hại đến chỗ quan trọng, không cần lo cho tính mạng, nhưng cũng vì mất máu quá nhiều nên đại thương nguyên khí, không thể không tĩnh dưỡng một thời gian.

Có thích khách trong tẩm cung của Hoàng đế, đây là chuyện quan trọng ưu tiên hàng đầu. Ngô Chiến không dám lơ là, dẫn cấm vệ quân lục soát trong cung hết một đêm nhưng không tìm ra được manh mối. Khi Lâm Thanh Vũ nghe nói về việc này, gọi Ngô Chiến và thái y chẩn trị cho Hề Dung đêm đó đến hỏi thì y hiểu chuyện gì đã xảy ra.

"Đừng phí tâm về chuyện này nữa." Lâm Thanh Vũ nói, "Thích khách, không bắt được đâu."
Ngô Chiến: "Hả? Vì sao."

"Thích khách có thể ra vào trong cung không để lại dấu vết, thì sao ngay cả một tên thái giám cũng không gϊếŧ được. Thủ đoạn trăm ngàn lỗ hỏng thế này, cũng chỉ có thể lừa được Hoàng thượng quan tâm tất loạn."

Ngô Chiến vẫn không thể nào hiểu được: "Ý của Lâm thái y là..."

Lâm Thanh Vũ nói: "Hề Dung chẳng qua chỉ muốn nắm chặt lấy trái tim của Hoàng thượng, để Hoàng thượng mãi mãi đứng bên cạnh mình."

Ngô Chiến 'sssh': "Hóa ra là khổ nhục kế. Thật sự tàn nhẫn, thế mà cũng ra tay với bản thân được."

Lâm Thanh Vũ bật cười: "Quả thực."

Động thái này của Hề Dung làm y nhớ tới Cố Phù Châu. Năm đó, để có thể từ Tây Bắc quay về kinh thành, để có thể quay về bên cạnh y, Cố Phù Châu không tiếc tự hạ độc Thiên Chu cho bản thân mình. Về mặt này, Cố Phù Châu cũng là một kẻ tàn nhẫn.
Cho nên lần này, huynh ấy nhất định cũng sẽ liều mạng trở về.

Tác giả: Nhị Tráng ngoan cường lại sống thêm một ngày. Cho anh thêm thời gian ba ngày, không hơn!

Tiểu kịch trường cổ xuyên kim:

Lúc vừa mang đại mỹ nhân về nhà, bạn học Giang mất trí nhớ còn chưa hoàn toàn tin lời y nói. Bạn gay họ Giang đã trả thuế IQ, đặt online máy phát hiện nói dối, chỉ cần nói dối, máy sẽ kêu 'bíp'.

Thế là -

Đại mỹ nhân: Giang công tử là một người siêng năng.

Máy: Bíp -

Đại mỹ nhân: Giang công tử không bao giờ ngủ nướng.

Máy: Bíp -

Đại mỹ nhân: Giang công tử là chồng của tôi.

Máy: ....
Bạn học Giang: Y daaaa.