Ba Lần Gả Cho Ỉn Lười

Chương 072




72. Có vẻ như em không nhớ ta chút nào.

Tiêu Ly là đứa con nhỏ nhất của Hoàng đế, cũng là đứa con trai trưởng duy nhất, năm nay chỉ mới mười lăm tuổi. Đáng lý ra, cậu nên ở trong cung được người kính ngưỡng, lớn lên trong muôn vàn yêu thích, nhưng vì thiểu năng bẩm sinh nên bị Hoàng đế coi là sỉ nhục, ném ở biệt cung không quan tâm. Dù cho Hoàng hậu có sốt ruột vì con thế nào, một năm cũng chỉ được gặp con hai lần, một lần trung thu và một lần tết.

"Lục hoàng tử?" Hồ Cát hỏi, "Sao ngươi lại nhớ tới Lục hoàng tử."

Lâm Thanh Vũ tìm thấy một hàng hồ sơ mạch chứng của hoàng tử: "Ta muốn biết bệnh của Lục hoàng tử đến cùng là ra sao."

Tuy Tiêu Tranh vẫn kính trọng mẹ cả là Hoàng hậu, nhưng đến cùng gã vẫn là người có mẹ ruột, mẹ ruột còn là quý phi có thân phận tôn quý. Sau này Tiêu Tranh đăng cơ, Hoàng hậu và Trần quý phi đều là Thái hậu, một người là mẫu hậu Hoàng thái hậu, một người là thánh mẫu Hoàng thái hậu. Hoàng hậu thượng tọa đã lâu, đương nhiên sẽ không muốn ngang hàng với người phụ nữ khác.


Chỉ cần là người không muốn Tiêu Tranh đăng cơ, thì có thể là đồng minh tạm thời của y. Muốn lôi kéo Hoàng hậu, chắc chắn Tiêu Ly là điểm khởi đầu tốt nhất.

Tiêu Ly được đưa đến biệt cung đã mười mấy năm, Hoàng đế vẫn giữ kín như bưng chuyện con vợ cả ngu dại, trong cung có rất ít tin tức về cậu. Lâm Thanh Vũ và Hồ Cát chỉ mới vào cung mấy năm gần đây, chỉ biết Lục hoàng tử thiểu năng, chứ không biết cậu thiểu năng như thế nào.

Hồ Cát giúp Lâm Thanh Vũ tìm mạch chứng, nói: "Ta nghe nói, Hoàng hậu đã từng tìm danh y khắp nơi chẩn trị cho Lục hoàng tử. Nhưng cho dù là thái y trong kinh, hay là thần y nổi tiếng giang hồ, đều bó tay hết cách với bệnh của Lục hoàng tử. Tình trạng này, hẳn là thiểu năng bẩm sinh, không có thuốc nào cứu được."

Lâm Thanh Vũ đồng ý với cách nói của Hồ Cát. Nhưng Tiêu Ly là thẻ bài lớn nhất để khống chế Hoàng hậu, đáng để y tiêu tốn thời gian.


"Tìm được rồi!" Hồ Cát rút một tập hồ sơ mạch chứng nặng trịch, "Ngươi xem có phải cái này không?"

Lâm Thanh Vũ nhận lấy xem xét: "Đúng là hồ sơ mạch chứng của Lục hoàng tử."

Hai người cùng xem ngay tại chỗ. Mỗi một đại phu xem cho Tiêu Ly đều nói mạch tượng của cậu không giống như khác, thậm chí nguyên nhân bệnh của cậu còn tim không ra, vậy làm sao có thể trị bệnh được.

Hồ sơ mạch chứng của Tiêu Ly dày hơn người khác rất nhiều. Lúc đầu, cậu không khác gì những hoàng tử khác, mỗi ngày đều được bắt mạch bình an, trước hai tuổi thỉnh thoảng ốm nhẹ. Sau hai tuổi Tiêu Ly vẫn chưa biết nói, Hoàng hậu bắt đầu lo lắng, càng ngày càng mời nhiều đại phu hơn, hồ sơ bắt mạch cũng dày theo. Lúc Tiêu Ly năm tuổi, Hoàng đế hoàn toàn từ bỏ, không để ý đến lời cầu xin của Hoàng hậu, nhất quyết đưa ấu tử đến biệt cung.


Vào ngày Tiêu Ly rời cung, có một người khác đến xem bệnh cho cậu. Người này không phải thái y, cũng không phải là thái y, mà là quốc sư Đại Du, Từ Quân Nguyện. Ghi chép cuối cùng trong hồ sơ để: Quốc sư nói, đây là chứng mất hồn, không có thuốc chữa.

"Chứng mất hồn?" Hồ Cát như có điều suy nghĩ, "Hồi nhỏ ta có nghe bà nội nói, lúc vừa sinh ra hồn phách của trẻ con không ổn định, nếu bị hù dọa sẽ làm cho mất hồn..."

Lâm Thanh Vũ nói: "Ngươi tin không?"

Hồ Cát ngượng ngùng cười: "Ta biết y giả thì không nên tin những chuyện này, nhưng có rất nhiều việc thật sự không thể giải thích bằng lẽ thường."

Lâm Thanh Vũ khép hồ sơ lại: "Trước đây ta không tin, nhưng bây giờ..."

Hồn phách của Cố Phù Châu còn có thể bay tới lui khắp thế giới, chứng mất hồn của Tiêu Ly lại chẳng đáng là gì.
Hồ Cát nói: "Nếu Lục hoàng tử thật sự bị mất hồn, dù cho Hoa Đà tái thế cũng hết cách."

Lâm Thanh Vũ suy nghĩ: "Ta còn muốn tận mắt xem sao -Bây giờ y quan trong biệt cung là ai?"

Người trong cung thường nói biệt cung tên là Tấn Dương viên, cách kinh thành chỉ một ngày lộ trình, ra roi thúc ngựa chỉ cần nửa ngày. Tấn Dương viên được xây gần mặt nước, là nơi nghỉ mát của Hoàng gia. Những năm gần đây sức khỏe Hoàng đế không tốt, đã lâu không đến thăm Tấn Dương viên. Trong Tấn Dương viên ngoài mấy lão thái phi, cũng chỉ có một chủ tử là Tiêu Ly, thái giám cung nữ hầu hạ đương nhiên sẽ không tận tâm như trong cung, ngay cả y quan cũng là hạng bét trong Thái y viện.

Lâm Thanh Vũ thông báo với cha mình rằng y muốn đến biệt cung thăm Lục hoàng tử. Lâm phụ không hỏi nhiều, nhanh chóng lo liệu chuyện này cho Lâm Thanh Vũ. Kinh thành rơi trận tuyết đầu tiên, những ngày giá lạnh, người bị ốm cũng nhiều. Chỗ như hành cung, thái y cũng không muốn đi. Lâm phụ lấy lý do hành cung thiếu người, dùng một đại phu không có chức quan nhưng lại có thực học, người ngoài sẽ không xen vào quá nhiều.
Lâm Thanh Vũ ngồi xe đi Tấn Dương viên, một đi một về hết hai ngày. Sau khi Cố Phù Châu biết chuyện, muốn đi cùng Lâm Thanh Vũ, nhưng lại bị từ chối một cách vô tình: "Huynh không cần vào triều, không cần bàn chính sự à?"

"Cần." Cố Phù Châu cay đắng nói, "Nhưng một ngày không được gặp thầy lang Lâm thì ngày đó ta sẽ bệnh đến héo queo mất."

Lâm Thanh Vũ hỏi: "Bệnh này có ảnh hưởng đến giấc ngủ của huynh không?"

"Hỏi hay lắm." Cố Phù Châu sờ cằm, "Lần trước ta mất ngủ cũng là lần trước."

Lâm Thanh Vũ dùng ánh mắt nhìn đồ đần nhìn Cố Phù Châu. Cố Phù Châu cười nói: "Ý ta là lúc ở Ung Lương. Khi đó lão chó Hoàng đế sống chết không cho ta về, làm ta lo đến mức mất cả ngủ."

Lâm Thanh Vũ bình tĩnh thu dọn hòm thuốc: "Chỉ cần không ảnh hưởng đến giấc ngủ của huynh, thì không phải là chuyện lớn - Ta sẽ về sớm."
Cố Phù Châu biết Lâm Thanh Vũ phải đi lo chuyện quan trọng, hắn nói là nói thế, cuối cùng vẫn phải buông tay để y đi.

Lâm Thanh Vũ thuận lợi một đường. Sau khi thủ vệ ở Tấn Dương viên kiểm tra danh tính của y, hỏi y vài câu rồi thả đi.

Trong Tấn Dương viên có núi có ao, nước chảy róc rách; Đình đài lầu các, cao thấp xen nhau. Ngày mùa hè có cảnh đẹp nhất, vào đông chỉ còn lại vẻ tiêu điều, đi trong vườn chỉ thấy lẻ tẻ mấy cung nữ thái giám đang vẩy nước quét nhà, thậm chí còn không náo nhiệt bằng phủ tướng quân.

Lâm Thanh Vũ đi theo thái giám dẫn đường đến y quán. Trong y quán có một y quan đang trực, dáng vẻ người này đầu bự tai to, bụng gần như muốn căng đứt bộ quan phục, đang nướng khoai lang bên bếp lửa than hồng. Nghe thấy tiếng bước chân, hắn cũng không ngẩng đầu: "Trong y quán hết thuốc rồi, có bệnh thì tự ra ngoài xem, hoặc là chịu đi."
Thái giám dẫn đường nói: "Hoàng thái y, là người ở Thái y thự đến."

Vị y quan họ Hoàng này nghe ba chữ Thái y thự thì đứng lên ngay lập tức, thấy Lâm Thanh Vũ hắn lại càng sững sờ: "Ngươi là..."

"Ta họ Lâm."

Chỉ có vài người họ Lâm trong Thái y thự, người trước mắt lại xuất chúng là thế, người có tin tức linh hoạt một chút là có thể dễ dàng đoán được thân phận của y. Hoàng thái y cười làm quen: "Hóa ra là phu nhân tướng quân, thất kính thất kính."

"Người vừa nói, y quán hết thuốc?"

"Nó đó." Hoàng thái y cười mỉa với sắc mặt lạnh như băng giá của Lâm Thanh Vũ, "Vừa vào đông, nhiều người bị bệnh. Hết người này bị cảm, đến người kia bị ho, thuốc trong y quán đương nhiên là không đủ."

"Vậy nếu Lục điện hạ bị bệnh, ngươi cũng muốn cậu ấy 'hoặc là tự ra ngoài xem, hoặc là chịu đi'?"
Hoàng thái y cạn lời: "Chuyện này... Phu nhân tướng quân nói cái gì vậy, sức khỏe của Lục điện hạ rất tốt."

"Ta đang nói lỡ như."

"Vậy, chúng ta nhất định sẽ nghĩ cách mà. Lục điện hạ là con trai trưởng của Hoàng thượng, dù chúng ta có mười cái đầu cũng không dám lơ là."

Lâm Thanh Vũ làm việc trong cung đã lâu, y không ngạc nhiên mấy với mấy kẻ lá mặt lá trái thích làm theo ý mình. "Bây giờ điện hạ đang ở đâu?" Y nói, "Hôm nay, ta sẽ thỉnh mạch cho điện hạ."

Hoàng thái y kêu khổ không ngớt trong lòng, sợ Lâm Thanh Vũ nói này nói nọ trước mặt Viện phán đại nhân, chỉ có thể cẩn thận lấy lòng: "Vâng, phu nhân tướng quân xin cứ tự nhiên."

Lâm Thanh Vũ đi vào tẩm cung của Tiêu Ly, vừa vào cửa đã nhìn thấy một thiếu niên mặc áo gấm đen ngồi xổm trong tuyết, đang cúi đầu không biết chơi cái gì. Trời lạnh thế này, trên người thiếu niên ngay cả một chiếc áo choàng cũng không có.
Lâm Thanh Vũ hỏi thái giám dẫn đường: "Người này là Lục điện hạ à?"

Thái giám khúm núm: "Vâng..."

Bên cạnh có người nói chuyện, Tiêu Ly cũng không có phản ứng gì. Cậu cắm đôi tay đỏ ửng đông cứng của mình vào trong tuyết, bới một nắm tuyết nhét vào miệng.

"Điện hạ!" Thái giám vọt tới bên cạnh Tiêu Ly, nắm tay cậu lại, "Cái này không thể ăn."

Bị thái giám kéo như thế, tuyết trong tay Tiêu Ly rơi xuống. Cậu ngơ ngác nhìn mặt đất, sau đó chậm rãi đứng dậy, nhìn về phía Lâm Thanh Vũ.

Khi bốn mắt chạm nhau, Lâm Thanh Vũ thấy nao nao.

Tiêu Ly rất đẹp, dáng người mảnh khảnh, thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi đã cao ngang ngửa Lâm Thanh Vũ; Mặt mày cậu xinh đẹp đường hoàng, ngũ quan khôi ngô, nhưng hai mắt lại vô thần, nói thẳng là dại ra, âm u đầy tử khí. Mặc cho dung mạo của thiếu niên tuấn mỹ tuyệt luân, cũng vì vậy mà giảm đi không ít.
Chẳng biết vì sao, Lâm Thanh Vũ luôn cảm thấy tướng mạo của Tiêu Ly có hai ba phần quen thuộc.

Lâm Thanh Vũ hành lễ với Tiêu Ly: "Học trò Lâm Thanh Vũ, tham kiến điện hạ."

Tiêu Ly vẫn không đáp lại, ngồi xổm xuống lần nữa, lặp lại hành động vừa đào tuyết vừa ăn.

Giọng Lâm Thanh Vũ lạnh lùng: "Ma ma chăm sóc điện hạ đâu?"

Thái giám lo đến toát mồ hôi lạnh: "Ta đi tìm bọn họ ngay!"

Lâm Thanh Vũ đứng bên cạnh Tiêu Ly quan sát một hồi, sau đó đưa tay nâng thiếu niên dậy: "Điện hạ, vào nhà trước đã."

Tiêu Ly mặc cho y đỡ, không khóc cũng không làm khó, như một cái xác không hồn. Lâm Thanh Vũ để cậu ngồi trên ghế, lấy cái gối kê tay để bắt mạch cho cậu. Y chỉ nhìn ra được Tiêu Ly chịu lạnh, còn lại không khác gì người thường.

Cuối cùng Lâm Thanh Vũ cũng hiểu ý nghĩa của hai chữ 'mất hồn'. Lục hoàng tử Tiêu Ly, thật sự chỉ còn lại một cái xác xinh đẹp; Còn bên trong, trống rỗng.
Một lúc sau, cung nữ thái giám hầu hạ Tiêu Ly mới khoan thai đến muộn, sắc mặt người này còn xấu hơn người kia.

Những người này đều là những lão nhân hầu hạ Tiêu Ly. Tuy nói Lục hoàng tử là con trai trưởng, nhưng không được Hoàng đế cháo đòn, Hoàng hậu một năm cũng chỉ gặp được cậu hai lần. Lục hoàng tử không biết nói, dù có bị đối xử khắc nghiệt cũng không nói năng gì. Bình thường họ làm biếng riết quen, chỉ cần giả vờ làm dáng khi có người của Hoàng hậu đến thăm là được.

Lâm Thanh Vũ cũng không hỏi vừa rồi họ từ đâu tới, dặn: "Điện hạ bị cảm lạnh, đi nấu bát canh gừng đến đây."

Khi mọi người ra vào tấp nập, Tiêu Ly vẫn ngồi yên bất động, như thể không tồn tại ở thế giới này.

Lâm Thanh Vũ mở một đơn thuốc xua lạnh cho Tiêu Ly, đưa cho thái giám giao cho Hoàng thái y: "Biết y quán hết thuốc, ta sẽ xin gia phụ báo cáo việc này với Hoàng hậu, xin Hoàng hậu đưa nhiều thuốc đến đây."
Một câu này gần như khiến họ phải trả nửa cái mạng. "Lâm đại phu, nô tỳ biết sai rồi, sau này nô tỳ sẽ chăm sóc thật tốt cho điện hạ... Cầu xin ngài..."

Lâm Thanh Vũ cười từ bi: "Lời này, ngươi đi nói với Hoàng hậu đi."

Lâm Thanh Vũ không ở Tấn Dương viên lâu, y đi đường suốt đêm, ngày hôm sau đã về tới kinh thành.

"Cuối cùng thầy lang Lâm cũng về rồi." Cố Phù Châu vừa hạ triều về nhà, vẫn còn mặc quan phục trên người, đón Lâm Thanh Vũ vào cửa, "Thật là hai ngày không thấy, như xa cách hai ngày mà."

Lâm Thanh Vũ nhíu mày: "Huynh đang nói nhảm gì đó."

Cố Phù Châu nín cưới: "Không có gì." Hắn chủ động cầm áo lông chồn Lâm Thanh Vũ vừa cởi khoác trên tay, "Lâu ngày không gặp, em có gì muốn nói với ta không."

"Có." Lâm Thanh Vũ bước vào phòng, "Làm phiền tướng quân pha cho ta chén trà trước."
Sau khi uống trà do phu quân đích thân pha, Lâm Thanh Vũ lần lượt kể rõ chuyện trong Tấn Dương viên cho Cố Phù Châu: "Ngày mai ta đi gặp Hoàng hậu, ta không tin nàng ta không muốn gặp ta."

Cố Phù Châu nghe một cách hờ hững: "Còn gì nữa không?"

"Còn gì?"

"Em có gì muốn nói với ta không."

Lâm Thanh Vũ suy nghĩ rồi hỏi: "Huynh trước kia trông thế nào?"

Cố Phù Châu không ngờ Lâm Thanh Vũ lại đột nhiên hỏi cái này: "Em nghiêm túc à? Không phải em đã gặp trong mơ rồi sao."

Không hiểu sao Lâm Thanh Vũ có chút chột dạ: "Ta quên rồi."

Cố Phù Châu nhíu mày: "Còn nói đã gặp là không quên mà? Sao cứ dè dáng vẻ của ta mà quên thế."

Lâm Thanh Vũ dửng dưng như không: "Mộng và thực sao có thể so sánh với nhau được. Thấy huynh trong mộng, giống như là nhìn trăng trong nước, ngắm hoa trong sương, luôn cách nhau một tầng, ta quên cũng là bình thường thôi."
"Em hỏi ta, ta cũng không biết phải diễn tả thế nào với em." Cố Phù Châu nói, "Huống chi, đã lâu rồi ta không dùng cơ thể ban đầu, khoảng hai năm nữa, không chừng ta cũng quên mất mình vốn ra sao."

Lâm Thanh Vũ chìm vào trầm tư. Cố Phù Châu trong mộng từng làm cho y phải sáng mắt, nếu so với Tiêu Ly lại mang đến cho y một cảm giác khác xa, nhưng cũng là một thiếu niên tuấn tú. Đáng tiếc lại bị thiểu năng.

Cố Phù Châu nhìn Lâm Thanh Vũ hồi lâu, thở dài một hơi: "Phiền ghê."

Lâm Thanh Vũ tỉnh lại: "Phiền gì."

"Bởi vì hai ngày nay, có vẻ như em chẳng nhớ ta chút nào."

Lâm Thanh Vũ: "..."

Cố Phù Châu chỉ thuận miệng oán giận không vui, cũng không trông Lâm Thanh Vũ sẽ đáp lại. Một lúc sau, lâu đến mức hắn bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, chợt nghe Lâm Thanh Vũ nói: "Không hẳn."

Cố Phù Châu chưa phản ứng kịp, mơ màng đáp lời: "... Hở?"
Lâm Thanh Vũ hơi nóng hai má đổi chủ đều: "Đói rồi, dùng cơm thôi."

Tác giả: Ụt ịt: Người phiên dịch hoàng gia của trẫm đâu? Không hẳn là có ý gì.