Ba Lần Gả Cho Ỉn Lười

Chương 071




71. Chuyện liên quan tới huynh, lúc nào ta cũng hứng thú.

Sau khi Cố Phù Châu viết giấy đảm bảo cho Lâm Thanh Vũ, hắn trịnh trọng trao nó cho y. Lâm Thanh Vũ cầm lấy xem, vẫn là phong cách thường ngày của Cố Phù Châu, đầy trang giấy toàn là tiếng địa phương. Lúc Cố Phù Châu dâng sớ, hay viết thư với người ngoài, thường là dùng câu chữ ngắn gọn không nổi bật, nhưng vẫn thể hiện rõ là người xuất sắc trong võ tướng. Chỉ những khi viết gì đó cho y, hắn mới làm theo cách thoải mái dễ chịu nhất, thỉnh thoảng còn vẽ mấy nét đơn giản.

Lý trí nói với Lâm Thanh Vũ, chò dù là lời hứa hay giấy đảm bảo, chẳng qua chỉ là mong muốn đơn phương của một bên mà thôi. Khi vận xui đến, một tờ giấy linh tinh sao có thể cản được. Nhưng bây giờ, lòng y lại vì hứa hẹn và giấy đảm bảo của Cố Phù Châu dần trở nên nguôi ngoai.


Lục Vãn Thừa cũng được, Cố Phù Châu cũng được, dù người này có không chịu làm việc, lười biếng, nhưng chưa bao giờ làm y thất vọng. Y nguyện ý tin tưởng hắn.

Lâm Thanh Vũ cất giấy cam đoan: "Ta không sao."

Cố Phù Châu thở phào nhưng đồng thời cũng có chút tiếc nuối. Đại mỹ nhân nhạy cảm yếu đuối, mắt hồng mong manh quá khó được gặp. Bị Lâm Thanh Vũ dịu dàng nhìn chăm chú, trong nhất thời hắn cảm thấy bản thân như rơi vào nguy hiểm rực lửa khó phai. Như thể chỉ cần Lâm Thanh Vũ mở miệng, y muốn gì hắn cũng có thể cho y, bao gồm cả việc cả đời phải dậy sớm vì y.

Lâm Thanh Vũ cũng bị cảm xúc rối bời này làm cho ngượng ngùng, y giả vờ bình tĩnh: "Ngủ đi."

"Được." Cố Phù Châu xốc chăn lên, đỡ Lâm Thanh Vũ nằm vào trong chăn, sau đó hắn cũng nằm xuống theo.

Lâm Thanh Vũ hơi mở to mắt: "Huynh..."


Gương mặt Cố Phù Châu nóng bừng, vừa phỉ nhổ bản thân không biết xấu hổ, vừa đắp chăn đàng hoàng cho mình và Lâm Thanh Vũ: "Tq dỗ em ngủ rồi đi lên."

"Huynh dỗ ta ngủ?" Lâm Thanh Vũ buồn cười, "Cũng không biết vừa đặt đầu xuống gối ngủ là ai."

Lúc Cố Phù Châu cho thợ mộc làm cái giường này, không tính đến tình huống hắn sẽ dùng thân thể của Cố đại tướng quân để ngủ cùng Lâm Thanh Vũ. Hai thiếu niên nằm chung giường dưới thì được, bây giờ lại thành chen lấn. Hắn đã đổi xác, Lâm Thanh Vũ cũng đã lớn hơn. Tiểu mỹ nhân xấu tính ngày xưa biến thành đại mỹ nhân tâm tư thâm trầm, tính xấu cũng biết dừng lại đúng lúc, biết nghĩ cách trực tiếp lấy mạng người ta. Chỉ có khi ở trước mặt hắn, mới không chút kiêng kỵ phơi bày ác ý của mình.

Cố Phù Châu bật cười, dựa sát vào người Lâm Thanh Vũ. Những sợi tóc dài của hai người xõa tung trên gối, đan xen vào nhau.


"Muốn nghe kể chuyện trước khi ngủ không?" Cố Phù Châu hỏi.

Lâm Thanh Vũ nói: "Kể chuyện quê huynh đi."

"Có vẻ em rất hứng thú với chuyện này?"

"Chuyện liên quan tới huynh, lúc nào ta cũng hứng thú."

Cố Phù Châu cong môi cười: "Vậy ta sẽ kể cho em nghe về điện thoại. Ở quê ta điện thoại là một công cụ rất quan trọng, nếu ngày nào đó em đến, lại lạc mất ta, thì có thể thông qua điện thoại để tìm ta. Em nhớ dãy số này trước đã..."

Cố Phù Châu càng nói giọng càng nhỏ, không bao lâu thì hoàn toàn yên lặng. Thành thật mà nói, hắn có thể cố gắng tỉnh táo đến bây giờ cũng đã làm Lâm Thanh Vũ rất ngạc nhiên. Lâm Thanh Vũ dém chăn lại, nhắm mắt bên gối Cố Phù Châu.

Không biết qua bao lâu, cảm thấy hơi thở của Lâm Thanh Vũ đã nhẹ nhàng hơn, Cố Phù Châu mở một con mắt, sau khi xác định Lâm Thanh Vũ đã ngủ, hắn mở con mắt còn lại.
Đôi mắt Cố Phù Châu trong veo, không có một chút buồn ngủ. Hắn nằm đối mặt với Lâm Thanh Vũ, khoảng cách gần trong gang tấc, thậm chí là không thể nhìn rõ toàn bộ dung nhan của đối phương, nhưng hắn thấy tim mình rung động. Hắn không kìm lòng đặng, vươn tay, vén lọn tóc rủ xuống trước trán Lâm Thanh Vũ ra sau tai, nhỏ giọng nói: "Ngủ ngon, Thanh Vũ."

Hôm sau là ngày giỗ của Lục Vãn Thừa. Sau khi Lâm Thanh Vũ đưa Cố Phù Châu vào triều, y mang theo Hoan Đồng và Hoa Lộ đến Nam An Hầu phủ một chuyến.

Trước đây không lâu, Phan thị hoài thai mười tháng sinh ra một bé trai mạnh khỏe. Nam An Hầu phủ quét sạch tử khí nặng nề, hồi sinh lần nữa. Nam An Hầu gặp việc vui tinh thần cũng thoải mái, hô mưa gọi gió trong triều, giành lại quyền lực của Hộ bộ thôi không nói, Hoàng đế còn có ý tứ muốn trọng dụng lại ông ta.
Lúc Lâm Thanh Vũ đến Hầu phủ, Nam An Hầu cũng đã tiến cung vào triều, là Phan thị đón tiếp y.

"Hôm qua ta còn đang nghĩ, không biết hôm nay Lâm đại phu có tới hay không." Phan thị sinh con xong tinh thần vẫn rất khá, trông phúc hậu hơn. Mặc dù bây giờ nàng vẫn chỉ là thị thiếp, nhưng hạ nhân Hầu phủ đã xem nàng như chủ mẫu. Sau khi Phan thị có thai, có lẽ Nam An Hầu cũng thấy mình còn trẻ, liên tục nạp thêm mấy thị thiếp. Nhưng bụng mấy thiếp thất này vẫn chưa có động tĩnh, cũng không dám giở trò gì trước mặt nàng.

Phan thị không muốn tranh giành tình cảm, nàng chỉ trông con trai quản chuyện nhà, cuộc sống cũng trôi qua tốt đẹp.

Lâm Thanh Vũ nói: "Ngày giỗ của tiểu Hầu gia, đương nhiên ta sẽ đến. Đệ đệ của tiểu Hầu gia khỏe chứ?"

Phan thị cười dịu dàng: "Tiểu thiếu gia trắng trẻo mập mạp, mập hơn cả mấy đứa nhóc cùng tháng. Cuối tháng trước là đầy tháng của tiểu thiếu gia, ta vốn định đưa thiệp mời đến phủ tướng quân," Nụ cười của Phan thị nhỏ lại, "Nhưng Hầu gia nói..."
"Di nương không cần nhiều lời, ta hiểu được." Lâm Thanh Vũ đưa mắt nhìn Hoa Lộ. Hoa Lộ ngầm hiểu, lấy một hộp gấm ra: "Đây là khóa trường mệnh do thiếu gia sai người làm, tặng cho Lục tiểu thiếu gia, hy vọng tiểu thiếu gia có thể bình an lớn lên."

Phan thị được tỳ nữ đỡ vội đứng dậy: "Ta cảm ơn Lâm đại phu thay tiểu thiếu gia."

Hai người nói chuyện một lúc thì đến giờ tế. Trong từ đường của Lục thị, người hầu đặt thức ăn trước bài vị của Lục Vãn Thừa, ý là để người mất được 'ăn theo mùa'. Sau đó thì đưa một chậu than tới, Lâm Thanh Vũ bỏ giấy tiền vàng bạc vào trong lửa, an ủi vong linh. Phan thị còn cố ý thỉnh tăng nhân ở chùa Trường Sinh, tụng kinh siêu độ cho Lục Vãn Thừa.

Sau khi mọi việc xong xuôi cũng sắp đến giờ dùng bữa. Phan thị không chắc có thể giữ Lâm Thanh Vũ lại dùng bữa hay không. Vào giờ này, Hầu gia cũng nên về rồi, hẳn là Hầu gia không muốn gặp lại con dâu cũ của mình.
Khi Phan thị do dự, Lâm Thanh Vũ lại không chủ động cáo từ. Không lâu sau, quản sự tới truyền lời, nói Nam An Hầu trở về. Phan thị khó xử nhìn Lâm Thanh Vũ: "Lâm đại phu, cái này..."

Lâm Thanh Vũ mỉm cười: "Vừa hay, cũng lâu rồi ta chưa thỉnh an Hầu gia."

Nam An Hầu về phủ nhìn thấy Lâm Thanh Vũ, tâm tình vốn không tốt vì ngày giỗ của trưởng tử nay lại càng thêm rét vì tuyết lạnh vì sương. Cho dù bây giờ Lâm Thanh Vũ là nam thê của Đại tướng quân phò quốc, nhưng ông ta cũng không cho nổi vẻ mặt tươi tắn gì: "Phu nhân tướng quân đến phủ ta làm gì."

"Phu nhân đến để tế bái đại thiếu gia." Phan thị khuyên, "Y cũng là có ý tốt."

Nam An Hầu hừ lạnh, nói: "Ngày đó Lâm thị chia nhà với trong phủ, đã nói sau này ân đoạn nghĩa tuyệt, không liên quan gì đến nhau. Lục thị ta chưa bao giờ có nam thê gì cả, phu nhân tướng quân đến phủ không danh không phận, cũng không sợ trở thành trò cười cho người khác, mất mặt Đại tướng quân hay sao."
Lâm Thanh Vũ hờ hững: "Đại tướng quân có tấm lòng rộng mở, trong lòng là quốc gia thiên hạ, sao có thể để tâm đến những chuyện tầm thường này. Hầu gia không cần lo lắng cho hắn."

Nam An Hầu nổi cáu: "Ngươi đang bấu víu quan hệ với Lục gia đấy à!"

"Không phải ta muốn bấu víu quan hệ với Lục gia, là Lục gia có một số việc cần ta đến xử lý." Lâm Thanh Vũ nói, "Di nương, nếu không có chuyện gì khác, không bằng ngươi đi chăm tiểu thiếu gia trước đi."

Phan thị biết Lâm Thanh Vũ muốn nói chuyện riêng với Nam An Hầu, đang muốn mang hạ nhân lui xuống, Nam An Hầu thấy thế thì lạnh giọng với Phan thị: "Nó bảo nàng làm gì thì nàng làm cái đó? Nàng quên mất mình là ai rồi sao!"

Phan thị sửng sốt: "Hầu gia..."

Lâm Thanh Vũ không có kiên nhẫn xem chuyện nhà của Lục gia: "Nếu Hầu gia muốn để nhiều người, vậy đừng trách ta là đươc."
"Ý ngươi là gì?!"

Lâm Thanh Vũ nói: "Hoa Lộ, đi mời Trương quản sự đến."

Sau khi Lâm Thanh Vũ rời khỏi Nam An Hầu phủ, Trương Thế Toàn vẫn ở lại quản lý việc thu chi. Sáng sớm ông đã nhận được tin hôm nay Lâm Thanh Vũ sẽ đến, những thứ Lâm Thanh Vũ cần ông cũng đã chuẩn bị xong, đang chờ bên ngoài.

Trương Thế Toàn ôm một chồng sổ sách chào hỏi mọi người: "Chào phu nhân tướng quân, Hầu gia, di nương."

Nam An Hầu chất vấn Lâm Thanh Vũ: "Ngươi gọi hắn tới để làm gì."

Lâm Thanh Vũ vừa nhấc mắt nhìn, Trương Thế Toàn đã trình sổ sách lên cho Nam An Hầu xem. Nam An Hầu cầm lấy cuốn đầu tiên, liếc xem với một bụng nghi ngờ. Sau vài trang, nét mặt ông ta ngày càng nghiêm trọng: "Chuyện này, đây là...."

Lâm Thanh Vũ nói một cách từ tốn: "Nhìn dáng vẻ của Hầu gia, xem ra không biết gì về chuyện này."
Sắc mặt Nam An Hầu trắng bệch vẫy lui đám người, trong phòng chỉ còn ba người ông ta, Lâm Thanh Vũ và Trương Thế Toàn. "Chính xác thì đây là chuyện gì?" Nam An Hầu nói, "Những khoản tiền khổng lồ này từ đâu mà có, tại sao lại có trong sổ sách của Hầu phủ!"

Trương Thế Toàn nhìn Lâm Thanh Vũ xin chỉ thị, sau khi được y đồng ý ông mới nói: "Hầu gia nói vậy là sao. Số tiền này, là do Lương thị tục huyền của ngài nhọc lòng kiếm được, đương nhiên phải ghi sổ sách của Hầu phủ."

Tuy Nam An Hầu hiếm khi hỏi chuyện nhà, nhưng cũng biết biệt trang và cửa hàng kinh doanh của Hầu phủ. Một khoản tiền lớn thế này, tuyệt đối không phải là thu nhập của quán rượu hay thôn trang. Trong đầu ông ta nhảy ra hai chữ, sợ tới mức ông ta phải loạng choạng.

"Có vẻ Hầu gia cũng đã đoán được." Trương Thế Toàn nói, "Thế đạo bây giờ, chỉ có kinh doanh muối lậu mới có thể kiếm được lợi nhuận khổng lồ thế này. Luật pháp Đại Du, buôn bán muối lậu vượt mức quy định sẽ là tội chết. Hầu gia là Hộ bộ thượng thư, đương nhiên sẽ rõ hơn ai hết chứ nhỉ?"
Nam An Hầu đương nhiên là biết. Cách đây không lâu, ông ta còn đích thân xử lý án tử của một quan viên kinh doanh muối lậu. Gia tộc của quan viên này đều tham gia buôn bán, bởi vì số lượng khổng lồ, cuối cùng bị phán án chém đầu cả nhà. Nhìn ghi chép trên sổ sách, cả tộc của Lương thị chỉ có hơn chứ không kém.

Nam An Hầu không ngờ tới sau khi Lương thị bị điên còn có thể gây nhiều tai họa cho ông ta như vậy, hận không thể gϊếŧ bà ta ngay lập tức: "Tiện nhân!" Ông ta trừng mắt nhìn Lâm Thanh Vũ, "Ngươi phát hiện khi nào? Vì sao bây giờ mới nói!"

Lâm Thanh Vũ nói: "Bởi vì Hầu gia vừa mới nói, ta không có liên quan gì đến Nam An Hầu phủ, không quen không biết. Dù cho Hầu phủ có chọc cho long nhan nổi giận, sụp đổ trong đêm, ta vẫn có thể tiếp tục làm phu nhân của tướng quân nhà ta. Nói không chừng, Thánh thượng thấy ta có công tố giác, còn thưởng ta phục chức quan. Ngài nói xem có đúng không?"
Hai chữ 'tố giác' làm Nam An Hầu từng trải qua quan trường không rét mà run: "Ngươi..."

Lâm Thanh Vũ lại nói: "Đáng tiếc, tiểu thiếu gia vừa đầy tháng không lâu. Một khi chuyện này bại lộ, cũng không biết thằng bé có thể sống qua trăm ngày hay không."

Nam An Hầu nói không lựa lời: "Đồ độc ác, dám lấy trẻ con vô tội ra uy hiếp ta!" Nam An Hầu mất con liên tiếp, già rồi mới có được một mụn con, nên đứa bé này quan trọng hơn bất cứ điều gì. Dù ông ta phải liều mạng, cũng phải bảo vệ đứa bé.

"Uy hiếp?" Lâm Thanh Vũ mỉm cười gần như là thương hại, "Hầu gia hiểu lầm rồi, chẳng qua ta chỉ có lòng nhắc nhở Hầu gia mà thôi."

Trương Thế Toàn nói: "Hầu gia, chuyện này là do nhà mẹ đẻ phu nhân nhà ngài làm ra. Vì nể mặt mũi của tiểu Hầu gia, phu nhân tướng quân giấu diếm việc này cho đến hôm nay, nên ngài mới có thể quay về triều đình, lấy lại thánh sủng. Nếu ta là ngài, ta cảm tạ phu nhân tướng quân còn không kịp, sao có thể trách ngược người ta như thế."
Nam An Hầu lăn lộn trong quan trường bấy lâu cũng không phải để bỏ. Lâm Thanh Vũ giấu việc này nay lại chợt nhắc đến, nhất định là có việc muốn ông ta đi làm. Đời này ông ta ghét nhất là bị người khác không chế, nhưng vì vinh quang của Lục thị, vì đứa con vừa ra đời, ông ta không thể không nhượng bộ: "Nói đến đây, rốt cuộc ngươi muốn thế nào."

Lâm Thanh Vũ nở nụ cười hài lòng: "Hầu gia yên tâm, đương nhiên ta sẽ không để ngươi làm chuyện gì thương thiên hại lý, trái đạo trung vua. Chẳng qua ta chỉ muốn mời ngươi dâng một sớ, xin Thánh thượng ban tước thân vương cho Tứ hoàng tử."

Nam An Hầu sững sờ: "Tứ hoàng tử?"

"Đúng."

Tiêu Giới không chỉ không có cảm giác tồn tại ở chỗ Thánh thượng, mà ngay ở chỗ đại thần cũng thế. Nếu không phải Lâm Thanh Vũ nhắc đến, Nam An Hầu cũng quên mất chuyện Tứ hoàng tử còn chưa phong vương."
Nam An Hầu nghi ngờ hỏi: "Chỉ đơn giản vậy thôi sao?"

"Trước mắt... chỉ đơn giản có vậy."

Nam An Hầu trầm ngâm không quyết. Tứ hoàng tử đã đến tuổi, cũng ra cung lập phủ, phong quận vương cũng hợp tình hợp lý. Nếu phong thân vương, sợ rằng sẽ chọc Thái tử không vui. Ông ta lại hỏi: "Vì sao Cố đại tướng quân không tự mình thượng tấu?"

Lâm Thanh Vũ mỉm cười: "Hầu gia sợ đến ngu người rồi sao."

Nam An Hầu thẹn quá hóa giận: "Đừng có nói nhảm!"

"Hoàng thượng và Thái tử vốn đã có lòng nghi ngờ với tướng quân, ta không muốn tướng quân bị liên lụy vào." Lâm Thanh Vũ nhàn nhạt nói, "Hầu gia hiểu ý ta chưa?"

Dù Nam An Hầu có không muốn cũng chỉ có thể nói: "Bản hầu... hiểu rồi."

Chuyện phong vương của Tiêu Giới, có Nam An Hầu lên tiếng trên triều, hậu cung cũng cần có người tiếp ứng, như vậy mới xử lý vẹn toàn được. Người đầu tiên Lâm Thanh Vũ nghĩ đến là Hoàng hậu. Ngày trước Hoàng hậu rất săn sóc y, nhưng từ khi y gả cho Cố Phù Châu, rõ ràng đã lạnh nhạt với y hơn hẳn. Mấy lần y đến Phượng Nghi cung cầu kiến đều bị cản lại.
Hoàng hậu chỉ trọng tình nghĩa với người nhà mình. Theo quan điểm của nàng, hiếu kỳ của Lâm Thanh Vũ chưa qua y đã tái giá với người khác, vong ân phụ nghĩa thì cũng đừng trách nàng trở mặt không quen.

Cũng may, người nhà của Hoàng hậu ngoài Lục Vãn Thừa ra thì vẫn còn một người, với nàng mà nói người này cũng quan trọng không kém.

Hôm đó, sau khi Lâm Thanh Vũ thỉnh mạch bình an cho Hoàng đế, thì đến Tàng thư lâu với Hồ Cát vừa hết ca trực. Lâm Thanh Vũ đi thẳng đến nơi trong cùng, ở đó có một cửa sắt khóa chặt. Lúc trước y lấy lý do 'muốn xem tất cả các trường hợp bắt mạch từ trước đến nay vì chứng đau đầu của Thánh thượng', lấy được khẩu dụ của Hoàng đế. Thị vệ của Tàng thư lâu mở cửa, sau khi hai người đi vào, Hồ Cát tò mò hỏi: "Lâm đại phu, ngươi muốn tìm gì vậy."
Lâm Thanh Vũ nói: "Hồ sơ bắt mạch của Lục hoàng tử Tiêu Ly."

Tác giả:

Tiểu kịch trường vô trách nhiệm:

Cố Phù Châu: Nếu có một ngày em đến quê ta, có thể tìm tôi thông qua di động đây là số điện thoại của ta...

Sau đó đại mỹ nhân xuyên từ cổ đại đến hiện đại.

Một ngày nọ, bạn học Giang đang chơi game, lúc sắp được 5 kill thì điện thoại nhảy thông báo.

Số lạ: Vợ ông đi lạc, mượn điện thoại của tôi, bảo ông mau đến rước người ta.

Bạn học Giang: ?