Ba Lần Gả Cho Ỉn Lười

Chương 052




52. Trượng phu đoản mệnh kia của ta.

Những năm gần đây, Hoàng đế thân cận văn thần, phòng bị võ tướng, những hán tử máu nóng này đã sớm nghẹn trong lòng không chịu được. Đa số bọn họ đều có tính cách ngay thẳng, nói một không nói hai, sở dĩ có thể nhịn đến bây giờ, là vì kính ngưỡng Cố đại tướng quân khuyên bảo bọn họ phải lấy nước lấy dân làm trọng, đặt danh dự ô nhục của bản thân ra ngoài.

Bây giờ Thái tử lại càng con hơn cha, giám thị chèn ép Đại tướng quân đến tận đây, thế này còn nhịn được thì có gì không thể nhịn được. Võ quan ở đây mượn rượu thương lượng việc ngày mai kết đoàn gián ngôn, Lâm Thanh Vũ nghe đến nhíu mày.

Mưu trí của những võ quan này có vẻ cũng đặt hết vào hành quân đánh trận, không nhạy bén với việc trên triều lắm, không biết nhìn mặt đoán ý. Tùy tiện gián ngôn, chỉ sợ không nói lại quan văn thân cận của Thái tử.


Lúc này, Tiêu Giới ngắt lời bọn họ, nói toạc một câu ra chân tướng: "Nhưng các ngươi chưa bao giờ cãi thắng quan văn mà."

Chúng võ tướng: "..."

Tiêu Giới lại nói: "Lần nào các ngươi cũng bị nói cho cứng họng, tức đến đỏ mặt tía tai không nhả được một chữ."

Lâm Thanh Vũ nhìn Cố Phù Châu. Người này vẫn chưa nói lời nào, sắc mặt trầm tĩnh, nhưng Lâm Thanh Vũ luôn cảm thấy hắn cực kỳ muốn nói, sắp nghẹn đến chết rồi kia kìa.

Đám người thương nghị với nhau, cuối cùng quyết định tùy dịp mà làm, nhưng nói chung nhất định phải cứu tướng quân thoát khỏi nước lửa, trả lại tôn trọng và vinh quang hắn nên có.

Hôm sau trời vừa sáng, Ngô tướng quân xuống ngựa trước cửa cung, chuẩn bị vào cung thượng triều. Hắn nghe có người gọi hắn: "Ngô tướng quân."

Ngô tướng quân quay đầu nhìn lại, hóa ra là thái y mỹ nhân hôm qua vừa gặp ở phủ Tứ hoàng tử. Thái y mỹ nhân mặc quan phục quan văn màu xanh đậm, bình tĩnh đứng ở đó, khơi dậy chút hảo cảm đối với quan văn trong lòng của hắn ra.


Ngô tướng quân nhếch miệng cười, nói cộc lốc: "Lâm thái y tìm ta à."

Lâm Thanh Vũ gật đầu: "Chút nữa tướng quân vào triều còn muốn gián ngôn cho Cố đại tướng quân không."

"Đương nhiên." Ngô tướng quân không chút do dự, "Ta đã hẹn với các anh em hết rồi."

"Vậy thì, xin tướng quân nhớ kỹ. Dù cho quan văn có nói gì, các ngươi chỉ cần nói 'Sau đó thì sao, cho nên, thật à? Ta không tin, ngươi nói có lý nhưng ta không nghe... là đủ rồi." Lâm Thanh Vũ nói, "Tuyệt đối đừng lý luận với họ, cũng không cần để ý đến những gì họ nói."

"Sau đó thì sao, cho nên, thật à..." Ngô tướng quân dần dần mường tưởng được tương lai, gương mặt ngăm đen cười như hoa nở, "Hay! Thật là hay! Này còn chả đánh cho đám lão già kia tức chết."

Lâm Thanh Vũ cười nhạt: "Đây là những thứ ta học được từ vong phu, chỉ mong có thể giúp được tướng quân."


Ngoại trừ Cố Phù Châu, người có uy vọng nhất trong võ quan là Võ Quốc công đã gần tám mươi. Võ Quốc công từng cứu mạng tiên đế trên chiến trường, lấy được tước vị nhất đẳng, cha truyền con nối, được đeo đao vào điện. Võ Quốc công ở nhà dưỡng lão nhiều năm, nghe được cảnh ngộ của Cố Phù Châu ở kinh thành, mang theo bảo đao tiên đế ngự tứ, rời núi lần nữa.

Dưới sự dẫn dắt của Võ Quốc công và Ngô tướng quân, tảo triều ngày hôm nay còn náo nhiệt hơn cả chợ. Đêm qua quan văn đã biết chuyện võ quan muốn làm từ Thiên Cơ doanh, chuẩn bị kỹ càng từ trước. Ngay sau khi Ngô tướng quân nhắc đến việc này, bọn họ bắt đầu đếm những điểm đáng ngờ của Cố Phù Châu.

Chiến sự Tây Bắc giằng co, Cố đại tướng quân đang đánh hăng say, đột nhiên gửi liên tiếp hàng chục sớ thỉnh cẩu 'cáo lão hồi hương', thế này cũng bợn cợt quá rồi, ba mươi vạn đại quân Chinh Tây chẳng lẽ cứ nói kệ là kệ? Thậm chí còn dời cả chuyện ám ngữ Tây Hạ ra nói, nói tướng quân bị hiềm nghi truyền bá quân cơ. Thái tử đương nhiên tin Cố đại tướng quân trong sạch, nhưng vì để chặn miệng người lắm lời, tra vẫn phải tra, để cho ám vệ của Thiên Cơ doanh theo hầu cạnh tướng quân, đồng thời còn bảo vệ an toàn của tướng quân ở kinh thành.
Võ tướng không biết nói chuyện như văn thần, nhưng bọn họ thắng ở chỗ lớn tiếng. Dù cho văn thần nói gì, bọn họ mãi chỉ dùng có mấy chữ ngắn gọn để đáp. Mấy người văn thần tâm phúc của Thái tử nói đến ba la bô lô, môi khô miệng đắng, cuối cùng đổi lại mấy chữ nhẹ nhàng của đối phương: "Thật hả? Ta không tin."

Hỏi Ngô tướng quân vì sao không tin, Ngô tướng quân lại nói: "Nói không nên lời, nhưng dù sao thì lời ngươi nói nghe rất hợp lý nhưng cũng cực kỳ vô lý."

Thừa tướng đại nhân lớn tuổi, một thân ngạo cốt, nghe Ngô tướng quân nói vậy thì thở không ra hơi, suýt chút nữa xỉu luôn trên đại điện.

Tiêu Tranh ngồi ở ghế bành dưới long ỷ, sắc mặt đen như đáy nồi, đầu ngón tay gõ gõ trên tay vịn, dáng vẻ gió táp mưa sa sắp đến. Chờ sau khi Thừa tướng đại nhân được người ta khiêng xuống, cuối cùng gã cũng nghiến răng nghiến lợi mở miệng: "Đủ rồi."
Tất cả mọi người ngừng lại, cùng nhau nhìn về phía gã.

Tiêu Tranh hít sâu một hơi: "Việc này, để cô nghĩ lại."

Những võ tướng này chỉ thẳng tính, chứ không có nghĩa là họ ngốc. Bọn họ đều biết, Thái tử nói vậy là muốn kéo dài, tốt nhất là kéo đến lúc Cố Phù Châu rời khỏi kinh thành.

Thế là bọn họ lại càng làm to chuyện hơn. Hạ triều cũng không an phận, hết người này đến người khác cầu kiến Thái tử. Những người này ai cũng có quân công, một hai người thì không tính là gì, mười người hợp lại, Tiêu Tranh đến trách cũng không tiện trách, nên chỉ có thể tránh mà không gặp. Quan võ thấy thế lại chia thành hai tổ. Một tổ viết sớ góp lời với Thái tử; Một tổ khác bắt đầu chơi trò quan văn hay chơi, quỳ ở cửa Cần Chính điện, danh xưng quỳ đến khi nào Thái tử triệu kiến mới thôi.
Trong cung loạn như nồi cháo, phủ của Cố đại tướng quân lại là tháng năm bình yên, cảnh tượng thanh bình an ổn.

Gió sen đưa hương, sương tre trong trẻo. Bên hồ nước có hai cái ghế tắm nắng và một mái hiên che nắng đằng sau. Lúc Lâm Thanh Vũ đến đưa thuốc cho Cố Phù Châu, Cố Phù Châu đang một tay cầm cần câu, nằm trên ghế tắm nắng câu cá, tay còn lại đang cầm nho ướp lạnh vừa được lấy lên từ dưới giếng, thoải mái nhàn hạ, thích ý vô cùng.

"Lâm thái y." Cố Phù Châu lấy cái mũ rơm đang để bên ghế khác ra, "Trên đường nóng lắm nhỉ, mau ngồi xuống ăn trái cây."

Lâm Thanh Vũ nhìn giọt nước óng ánh trên nho, vê tròn một quả, "Trượng phu đoản mệnh kia của ta, cũng giống như tướng quân, mùa hè thích ăn đồ ướp lạnh."

Một bên má đang nhai của Cố Phù Châu dừng lại.

Lâm Thanh Vũ vờ như không thấy, nói tiếp: "Đáng tiếc thân thể hắn gầy yếu, không ăn lạnh được. Năm ngoái tham ăn ăn nhiều mấy trái nhỏ, bệnh đến không dậy nổi, suýt nữa mất mạng."
Cố Phù Châu cười khẽ: "Vậy... có hơi thảm."

"Nếu có kiếp sau, hắn có một thân thể khỏe mạnh, cũng không biết mùa hè có ăn thêm mấy quả nho ướp lạnh để giải tỏa cơn thèm hay không."

"Chắc là có." Cố Phù Châu nói, "Hay nói càng thiếu cái gì thì sẽ càng muốn cái đó. Nói không chừng sau khi hắn luân hồi chuyển thế, sẽ đi ăn mấy món ngày trước hắn không ăn được, cuối cùng ăn đến no căng diều."

Vậy là, dường như y đã hiểu vì sao Cố Phù Châu một hai muốn y xem hắn nâng tạ đá.

... Ngốc.

Lâm Thanh Vũ nhìn Cố Phù Châu ăn nho hết trái này đến trái khác không ngừng miệng, nói: "Tối ăn trái cây dễ mập. Hôm nay tướng quân phải luyện công gấp đôi rồi."

Cố Phù Châu vừa nghe đã rụng càng: "Ta đang luyện. Câu cá cũng là một loại vận động."

"Ngươi vận động rồi á."

Cố Phù Châu chuyển tay: "Ta vận động rồi."
Lâm Thanh Vũ cảnh báo: "Người ba mươi tuổi không thể so với thiếu niên, không chú ý một chút sẽ béo phì. Với thân hình của Đại tướng quân, nếu một thân cơ bắp này biến thành mỡ, không sợ sau này không cưới được phu nhân hay sao."

Cố Phù Châu im lặng hồi lâu, lấy tay che mặt, đau lòng nói: "Lâm thái y đừng nói nữa. Chút nữa ta sẽ đi nâng tạ."

Khi hai người nói chuyện, cần câu rung lên. Cố Phù Châu sáng mắt, thuần thục kéo tay cầm. "Trước đây không biết vì sao cha ta lại thích câu cá, bây giờ thì hiểu rồi." Cố Phù Châu cảm thán, "Chơi cái này vui hơn đá bóng đá cầu nhiều, còn không mệt."

Lâm Thanh Vũ hỏi: "Thuở nhỏ tướng quân không cha không mẹ, lấy đâu ra cha."

Cố Phù Châu cười đến cao thâm khó dò: "Ngươi nói thử xem."

Lâm Thanh Vũ thản nhiên: "Ta không nói."

"Đương nhiên là nghĩa phụ của ta, cha của ngươi."
Lâm Thanh Vũ phối hợp gật đầu: "Quả thật cha ta rất thích câu cá."

Lâm Thanh Vũ nhìn Cố Phù Châu tốn hết nửa ngày câu được một con lươn nhỏ, đứng dậy cáo từ: "Chờ tướng quân giải quyết xong việc cần làm, lại đến ta tế bái vong phu của ta."

Mắt Cố Phù Châu còn sáng hơn con cá bị mắc câu: "Được."

Võ tướng làm lớn chuyện hai ngày, Tiêu Tranh vẫn chưa chịu nhả. Như vậy có thể thấy, ngày sau gã nhất định sẽ là một quân chủ thánh đoán độc tài, duy ngã độc tôn. Việc này đã không còn là chuyện có rút ám vệ bên cạnh Cố Phù Châu hay không, mà thành chuyện của tất cả võ tướng trong triều. Tiêu Tranh chỉ mới là Thái tử đã dám làm hung ác quyết liệt thế này, ngày sau lên ngôi võ tướng bọn họ nào còn quả ngọt để ăn.

Lâm Thanh Vũ từ xa đi ngang qua Cần Chính điện, nhìn thấy một đám người đang vây kín cửa, có mấy phần tư thế bức vua thoái vị. Tiêu Tranh dù có cương đến đâu cũng không cương được bao lâu nữa.
Khi hết giờ trực, Lâm Thanh Vũ rời khỏi Thái y thự ngay. Từ khi phụ thân y bị giáng chức, Cố Phù Châu bị tra, ở Thái y viện đã có không ít người công khai nhìn y một cách tế nhị. Lúc trước bọn họ chỉ lén nghị luận, bây giờ là lớn tiếng nghị luận trước mặt y. Cũng may họ không có gan làm gì, Lâm Thanh Vũ chỉ xem họ như không khí.

Dưới sự dạy dỗ của thần y Nam Cương, Lâm Thanh Vũ bắt đầu luyện một số cổ đơn giản. Y ở Thiên thảo đường cho đến khuya, chợt nghe tiếng kéo tủ thuốc, mơ hồ cũng đoán được là ai. Y cầm nến đi tìm, quả nhiên không ngoài dự đoán của y.

"Thẩm thị vệ."

Thẩm Hoài Thức biết y đến, vô thức giấu tay ra sau lưng, tầm mắt mơ hồ: "Lâm thái y."

Lâm Thanh Vũ đánh giá hắn từ trên xuống dưới: "Ngươi lại bị thương?"

Vẻ mặt Thẩm Hoài Thức kỳ lạ: "Không có."
"Không có thì ngươi đến Thiên thảo đường làm gì."

Đối với ám vệ Thiên Cơ doanh mà nói, bị thương là chuyện thường ngày. Nhiệm vụ của Thẩm Hoài Thức đều được tiến hành trong âm thầm, có khi không tiện gặp thái y, nên sẽ tự mình đến Thái y thự lấy chút thuốc trị ngoại thương. Nói là nói thế, nhưng ngoài Thẩm Hoài Thức là ám vệ có thể tự do ra vào Thái y thự ra, Lâm Thanh Vũ cũng không biết ai khác. Nghe nói, đây là đặc quyền Thái tử cho hắn.

Thẩm Hoài Thức ấp úng không nói nên lời. Lâm Thanh Vũ đưa tay ra trước mặt hắn: "Lấy ra đây."

Thẩm Hoài Thức: "..."

Nói đến cũng lạ, rõ ràng Lâm Thanh Vũ chỉ là một thái y, trên người không có võ công, ngay cả một chưởng của hắn cũng không chịu được. Nhưng đứng trước mặt y, bị ánh mắt lạnh lùng của y nhìn chăm chú, hắn lại yên lặng đưa đồ ra.
Đó là một bình thuốc mỡ. Lâm Thanh Vũ chỉ vừa ngửi đã biết thuốc mỡ này được dùng ở nơi nào.

Lâm Thanh Vũ đi lên trước, giật cổ áo của Thẩm Hoài Thức ra, thấy trên xương quai xanh đầy vết đỏ, lạnh giọng hỏi: "Trên giường gã thô bạo với ngươi vậy hả?"

Thẩm Hoài Thức lui lại hai bước, che cổ, đỏ mặt: "Lâm thái y...!"

"Ngươi lại đây." Lâm Thanh Vũ trở lại chỗ của mình, lấy một cây ngân châm từ trong hòm thuốc ra, "Đưa tay cho ta."

Thẩm Hoài Thức không hiểu đưa tay ra. Lâm Thanh Vũ cầm ngân châm đâm thủng đầu ngón tay của Thẩm Hoài Thức, máu đỏ tươi chảy vào khay cổ. Lâm Thanh Vũ quan sát một lúc, kinh ngạc nói: "Ngươi vậy mà không trúng cổ."

Thẩm Hoài Thức hỏi: "Sao Lâm thái y lại cho rằng ta trúng cổ?"

"Thái tử đối với ngươi như thế, ngươi vẫn một lòng một dạ khăng khăng với Thái tử. Ngoài trúng si tình cổ, ta không nghĩ ra được nguyên nhân nào khác."
Thẩm Hoài Thức cười gượng: "Lâm Thanh Vũ, sao ngươi luôn... coi thường ta."

Lâm Thanh Vũ nhìn y: "Không phải ta coi thường ngươi, mà là ngươi coi thường mình."

Tác giả: Vậy thì, tên của sách gốc là gì nào?

A. Ảnh vệ trở thành Hoàng hậu.

B. Không hiểu được người.

C. Trung khuyển ảnh vệ sắp bắt đầu rồi.

D. Sau khi may mắn vứt bỏ cặn bã công tui đẹp zl.