33. Ta sẽ nhìn ngươi đi, rồi sống cho thật tốt.
Lâm Thanh Vũ vốn nghĩ rằng Lục Vãn Thừa chỉ nói chơi, nhưng không ngờ hắn thật sự lo lắng cho hậu sự của mình. Chê đồ liệm của Hung Tứ xấu, bảo rằng đến lúc đó muốn mặc đồ của mình nhập quan; Còn chê áo trắng đưa tang quá đơn điệu, hỏi có thể đổi thành quần áo sặc sỡ được không; Biết trên mộ mình không được khắc thứ hắn muốn, hắn còn tranh luận với Lâm Thanh Vũ hết nửa ngày.
"Sao lại không được?" Lục Vãn Thừa tức giận hỏi, "Mộ của tôi, tôi còn không có quyền được quyết định hay sao?"
Lâm Thanh Vũ chế nhạo hắn: "'Nằm đây là một con ỉn lười, sau khi chết cuối cùng cũng được ngủ'. Trăm ngàn năm sau, ngươi cảm thấy người đời sẽ nhìn ngươi thế nào?"
Lục Vãn Thừa khoan thai cười nói: "Chắc sẽ cảm thấy tôi là nhân tài vượt mức quy định, sau đó xếp tôi đứng đầu trong 'Tám đại gia của Đại Du' các thứ..."
Bỏ lòng sáng tác thơ mà không được khắc lên bia mộ, Lục Vãn Thừa bày tỏ rất thất vọng, ngồi trên xe lăn cúi đầu thở dài, nhìn Hoa Lộ tình mẹ lan tràn. Lâm Thanh Vũ mặc kệ hắn, đi vào thư phòng làm việc của mình.
Không lâu sau, Hoa Lộ bưng một đĩa táo tàu tươi đã rửa sạch vào tìm y, muốn nói lại thôi: "Thiếu quân, ngài ăn táo không ạ?"
"Có gì thì nói thẳng."
Hoa Lộ do dự nửa ngày: "Thiếu gia chỉ còn một tháng cuối cùng, ta cảm thấy ngài nên đối xử tốt với hắn hơn, chiều theo ý hắn."
Lâm Thanh Vũ cười nhạt: "Nhưng, hắn cũng không muốn được chiều."
Hoa Lộ kinh ngạc: "Hả?"
"Hắn nghĩ mọi cách để chúng ta thoải mái, sao chúng ta có thể làm cho hắn thất vọng." Giọng của Lâm Thanh Vũ mang theo vẻ dịu dàng không dễ nhận ra, "Nói với mọi người trong Lam Phong các, khoảng thời gian này, chúng ta nên làm gì thì cứ làm đó, giống như bình thường là được."
Đây có lẽ là tri kỉ trong lời của văn nhân mặc khách nhỉ.
Quan tài là chỗ an nghỉ của người chết, là vật quan trọng nhất trong tang lễ. Lâm Thanh Vũ nhớ lời Lục Vãn Thừa nói, lúc chọn quan tài thì dẫn hắn theo. Hung Tứ không thể chuyển quan tài vào Hầu phủ cho họ chọn, nên chỉ có thể phiền bọn họ đến một chuyến.
Cửa hàng đặc thù như Hung Tứ thường nằm trong một góc phố hẻo lánh. Nguyên con phố này gần như có đầy đủ các cửa hàng tang lễ, lớn nhất trong đó là Vô Vọng đường, chính là Hung Tứ Lâm Thanh Vũ ủy thác.
Lâm Thanh Vũ đẩy Lục Vãn Thừa đi phía trước, Hoan Đồng sợ hãi rụt rè đi phía sau, vừa đi vừa chà hai cánh tay, cảm thấy con phố này lạnh hơn con phố bên ngoài nhiều, gió lạnh thổi viu viu, thỉnh thoảng đi qua một cửa hàng bán người giấy, còn có thể làm người ta nổi da gà rớt lợp đợp.
Hoan Đồng nói: "Là tiểu Hầu gia nhà ta."
Lục Vãn Thừa mỉm cười chào, khiến cho người làm phải sững sờ. Hắn làm nghề này đã lâu, nhưng chưa bao giờ thấy ai tự đến Hung Tứ chọn quan tài cho mình.
Lâm Thanh Vũ hỏi: "Đồ để ở đâu?"
Người làm thông minh, phản ứng cũng nhanh, vội vàng cười: "Đã chuẩn bị xong hết rồi. Mời Hầu gia và thiếu quân qua bên này."
Mặt tiền của Vô Vọng đường tuy nhỏ, nhưng đằng sau lại có một cái động khác. Quan tài mới được làm xếp chỉnh tề ở sau viện, đủ loại khác nhau, người làm giới thiệu từng cái với họ: "Đây là gỗ tử mộc, đây là gỗ lim. Tử mộc chịu ẩm tốt, khó hỏng; Gỗ lim có hoa văn mịn màng, khó biến dạng... Hay thiếu quân tiểu Hầu gia muốn loại đôi?"
Lục Vãn Thừa phát hiện điểm mù: "Loại đôi?"
Người làm nói: "Tiểu Hầu gia đã thành hôn, đương nhiên sau này phải hợp táng với thiếu quân. Cái gọi là phu thê kết tóc, sinh thì cùng chăn, chết thì cùng mộ. Trăm năm nữa, tiểu Hầu gia và thiếu quân hợp táng cùng nhau, kiếp sau mới nối lại tiền duyên được."
Trong một lúc, Lâm Thanh Vũ và Lục Vãn Thừa đồng thời trầm mặc.
Lâm Thanh Vũ chưa từng nghĩ đến chuyện hợp táng với Lục Vãn Thừa, được người làm nhắc, y mới để ý đến hàm nghĩa của 'phu thê kết tóc'.
Cho dù lúc trước y và Lục Vãn Thừa, một không tình nguyện về cuộc hôn nhân này, một không biết rõ chuyện, nhưng dù sao hôn sự của họ vẫn làm theo tam môi lục sính, trên bái thiên địa, dưới bái cao đường, hoàn toàn khác với Tiêu Tranh và Lục Niệm Đào.
Phu thê kết tóc xe tơ, ái ân thắm thiết chẳng ngờ lẫn nhau.
Niềm vui chỉ trọn đêm thâu, chớ nên để mất gần nhau thêm vào*. (Biệt thi kỳ 2 - Tô Vũ, dịch thơ Nham Doanh Doanh, Chi Nguyen.)
Bốn chữ 'phu thê kết tóc', quả thật rất nặng.
Lục Vãn Thừa cười nhìn Lâm Thanh Vũ: "Hợp táng à... Bây giờ nói cái này vẫn còn sớm quá, hơn nữa tôi quen ngủ một mình. Hợp táng thì tôi không có ý kiến, nhưng để anh hợp táng trong mộ tổ Lục gia cũng thiệt thòi cho anh rồi." Nếu trong mộ tổ Giang gia, hắn còn có thể suy nghĩ lại.
Người làm khó xử nhìn Lâm Thanh Vũ: "Thiếu quân, chuyện này..."
Lâm Thanh Vũ nhàn nhạt: "Nghe tiểu Hầu gia là được."
Người làm không dám xen vào: "Đằng sau còn có không ít đồ mới do Vô Vọng đường làm, tiểu Hầu gia thiếu quân xin hãy đi theo ta."
Chợt, mơ hồ có giọng nữ tử thì thầm vang lên. Hoan Đồng sợ tới mức dán vào Lâm Thanh Vũ: "Thiếu, thiếu gia, ngài có nghe thấy tiếng khóc không?"
Người làm giải thích: "Tiểu ca đừng sợ, đó là một vị khách khác đến xem quan tài."
Mọi người đi theo người làm đi qua từng dãy quan tài, thì thấy một nữ tử. Nữ tử mặc đồ trắng, mắt không còn nét, dáng dung tiều tụy, yếu ớt như liễu rũ. Nhưng dù vậy cũng không khó để nhận ra, nàng từng là cô nương xinh đẹp nhường nào.
Người làm nhỏ giọng: "Vị này là Hoắc phu nhân. Ba năm trước phu quân nàng mắc bệnh lao, hôm qua chết bệnh trong nhà."
Hoắc phu nhân vốn là một vị đào kép tài sắc vẹn toàn trong Giáo phường ti, nhân duyên gặp được một vị công tử thư sinh, hai người tình chàng ý thiếp tự định chung thân. Vị công tử thư sinh kia tan hết gia tài chuộc thân cho nàng, vốn tưởng rằng có thể bạc đầu bên nhau, nhưng không ngờ mặn nồng chỉ mới được mấy năm, đã phải thiên nhân cách biệt, không thể gặp lại.
Người làm không khỏi thở dài: "Hoắc phu nhân sinh ra đã là nữ tử phong trần, không cha không mẹ, trước khi tang chồng, dung mạo đã xuất chúng như thế, chỉ sợ cuộc sống sau này sẽ khó khăn."
Mọi người đứng cách Hoặc phu nhân không xa, nhưng dường như Hoắc phu nhân không nhìn thấy họ, cũng không nghe thấy họ nói chuyện. Nàng đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve quan tài gỗ lim bằng vàng, thì thào nhỏ giọng: "Nguyện làm gió tây nam, thổi mãi vào nỗi nhớ của chàng*..." (Thất ai thi [Bảy nỗi buồn than] - Tào Thực, dịch nghĩa thivien)
Dứt lời, một dòng lễ đổ thác xuống mắt nàng, tan ra.
Lâm Thanh Vũ thu hồi ánh nhìn: "Chúng ta đi thôi."
Lục Vãn Thừa trầm mặc giây lát, cười nói: "Tôi cảm thấy quan tài gỗ lim tơ vàng kia cũng không tệ, có kiểu dáng khác cho tôi xem không?"
Vô Vọng đường không hổ là thương hiệu lâu năm trong kinh, làm mọi thứ vừa nhanh vừa tốt. Không mất mấy ngày, ngoại trừ quan tài gỗ lim ra thì những thứ khác đều đã chuẩn bị hoàn tất. Theo cách nói của Lục Vãn Thừa là, hắn có thể nói lời tạm biệt với mọi người bất cứ lúc nào.
Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, người làm đến Hầu phủ tính tiền. Lâm Thanh Vũ niệm tình hắn làm tốt việc được giao, thưởng riêng cho hắn một phần. người làm nhận thưởng, cười thưa: "Trong đường còn có việc, tiểu nhân không quấy rầy tiểu Hầu gia và thiếu quân nữa."
Lục Vãn Thừa thuận miệng hỏi một câu: "Vô Vọng đường của các ngươi, có phải vừa vào đông là bận bịu hơn không."
"Đúng quá luôn ạ." Người làm đáp, "Có rất nhiều người già không thể vượt qua mùa đông hàng năm. Nhưng hôm nay, ra đi lại là một vị phu nhân trẻ tuổi... Tiểu Hầu gia và thiếu quân hẳn vẫn còn nhớ, chính là Hoắc phu nhân chúng ta gặp ở Vô Vọng đường hôm đó."
Lục Vãn Thừa sửng sốt: "Mấy hôm trước cô ấy vẫn còn khỏe, sao đột nhiên lại như vậy."
Người làm thở dài: "Vị Hoắc phu nhân kia không chịu được nỗi đau tang chồng. Lo tang sự cho phu quân xong thì nửa đêm nàng trầm hồ tuẫn tình."
Hoa Lộ nghe vậy thì đỏ mắt che miệng, Hoan Đồng cũng xúc động. Lâm Thanh Vũ nhìn Lục Vãn Thừa, nói với người làm: "Ngươi vất vả rồi, đi đi."
Sau khi người làm đi, Lục Vãn Thừa rõ ràng trầm lặng hơn không ít. Lâm Thanh Vũ cũng đoán được vì sao hắn lại như vậy, chắc hẳn có liên quan đến chuyện của Hoắc phu nhân kia.
Quả nhiên, sau khi Lục Vãn Thừa uống thuốc xong, hắn chợt hỏi y: "Thanh Vũ, hẳn là, anh vẫn không xem tôi là phu quân đâu nhỉ?"
Lâm Thanh Vũ nói: "Ta nói rồi, xem ngươi như bằng hữu, tri kỷ."
Cũng may cũng may, là tri kỷ.
Nhưng nếu tri kỷ không còn, cũng sẽ buồn, sẽ khổ.
"Tri kỷ cũng không cần đâu." Lục Vãn Thừa có hơi sốt ruột, "Anh xem tôi như... như công cụ là được."
Công cụ... Công cụ dùng xong thì ném, không cần bỏ vào chút tình cảm nào?
Lục Vãn Thừa hy vọng y như thế?
Lâm Thanh Vũ cười lạnh: "Lục Vãn Thừa, ngươi xem ta thành loại người gì."
Lục Vãn Thừa ngạc nhiên: "..... Thanh Vũ?"
"Ngươi cho rằng sau khi ngươi chết, ta sẽ giống như những người còn sống khác, suốt ngày lấy nước mắt rửa mặt, tìm sống tìm chết hay sao?" Giọng Lâm Thanh Vũ lạnh lùng, tựa như tuyết mùa đông, "Ngươi cho rằng ta sẽ cam chịu, trì trệ không tiến, sống nhưng lòng nhớ nhung ngươi? Ngươi sai rồi, Lục Vãn Thừa. Nếu ta không chịu được chỉ một chuyện thế này, không quả quyết, thì lúc vừa gả cho ngươi, ta đã đập đầu vào giường cưới mà chết." Lâm Thanh Vũ nhìn Lục Vãn Thừa, hầu kết trượt lên trượt xuống, bình tĩnh nói, "Ngươi yên tâm, ta sẽ nhìn ngươi đi, sau đó... sống thật tốt."
Lục Vãn Thừa nhìn y chăm chú thật lâu, đôi mắt như dập dờn nước thu, gần như thở dài: "Làm sao đây Thanh Vũ à, anh thật sự... hoàn toàn phù hợp với khẩu vị của tôi."