Ba Lần Gả Cho Ỉn Lười

Chương 013




13. Đại mỹ nhân độc ác đổi tính vì tôi hở.

Thái tử đương triều của Đại Du là trưởng tử của Thánh thượng, làm chủ Đông cung đã được ba năm. Thân mẫu Trần Quý phi, sủng quan lục cung nhiều năm, xem như là Hoàng hậu thứ hai. Lần sinh nhật bốn mươi này của nàng, phàm là phu nhân có cáo mệnh đều sẽ tiến cung thỉnh an, cũng như dâng thọ lễ.

Quản sự quản kho trong phủ đưa danh sách tới: "Tất cả những thứ trong phủ đều ở trong đó. Phu nhân căn dặn, xin thiếu quân chọn một thọ lễ phù hợp."

Lâm Thanh Vũ nhìn sơ qua hỏi: "Tập sách phu nhân đưa ta có nói, năm ngoái Đông cung thưởng cho Hầu gia một đôi ngọc như ý dương chi bạch ngọc. Vì sao trong nhà kho lại không có."

Quản sự thưa: "Thưa thiếu quân, đôi ngọc như ý này được phu nhân đưa qua quý phủ của Binh bộ Thượng thư, mừng hôn lễ con trai ngài ấy."


Lâm Thanh Vũ lại hỏi: "Nhân sâm ngàn năm Trần quý phi thưởng ở đâu."

Quản sự cười: "Đương nhiên là dùng để bổ thân thể thiếu gia rồi ạ."

Lâm Thanh Vũ gật đầu: "Ta biết rồi, ngươi lui ra đi. Ngày mai trước khi phu nhân vào cung, ta sẽ chuẩn bị xong lễ cho bà ta."

Yêu cầu duy nhất về hạ lễ của Lương thị là giá trị tương đương. Nếu đã không thể để mất sự tôn kính của Nam An Hầu phủ với Trần quý phi, lại không thể hiện sự quá giới hạn. Đặc biệt là khi Nam An Hầu phủ còn có quan hệ thông gia với Hoàng hậu, thì mọi thứ càng trở nên phức tạp.

Thật ra Hoàng hậu có một trưởng tử, nhưng người này sinh ra đã không thông minh, không thể kế thừa đại thống, lại không được Thánh thượng yêu thích, vẫn luôn được nuôi ở hành cung. Hoàng hậu vì con mà nóng lòng sốt ruột, đương nhiên có khúc mắc với mẹ con Trần quý phi. Mặc dù Hoàng hậu không được sủng ái như Trần quý phi, nhưng chung quy vẫn là mẫu nghi thiên hạ. Nam An Hầu phủ đưa lễ mừng thọ cho Trần quý phi, còn phải cố kỵ tôn vinh trong cung. Uẩn khuất trong đó, không phải một lời là có thể nói rõ.


Lâm Thanh Vũ chọn một số vật từ trong danh sách, sai người chuyển vào Lam Phong các để y xem rồi chọn lựa.

Lục Vãn Thừa thấy trong phòng chất đủ hộp to to nhỏ nhỏ: "Mấy thứ này là gì?"

Lâm Thanh Vũ đáp: "Chọn thọ lễ cho Trần quý phi."

"Trần quý phi?" Lục Vãn Thừa hiếm khi cau mày, "Mẫu phi của Thái tử?"

"Ừ."

Sắc mặt Lục Vãn Thừa thay đổi, "Anh dính líu với Đông cung khi nào?"

Lâm Thanh Vũ kể chuyện Lương thị cho y chuẩn bị lễ với Lục Vãn Thừa. Lục Vãn Thừa có vẻ vẫn không yên lòng, "Cho nên anh sẽ không tiến cung, cũng không gặp Thái tử?"

"Không." Lâm Thanh Vũ nghi ngờ, "Chuyện bên cạnh không thấy ngươi để bụng, sao vừa nhắc tới Đông cung ngươi đã có phản ứng lớn như vậy."

Lục Vãn Thừa do dự một chút, cười bảo: "Người ta là Thái tử đương triều, tương lai làm Hoàng thượng, chẳng lẽ không đáng để tôi ngạc nhiên ư?"


Lâm Thanh Vũ nói: "Hoàng hậu là dì ruột của ngươi, là đích mẫu của Thái tử. Luận thân, Thái tử còn là biểu ca của ngươi đó."

Lục Vãn Thừa xì thành tiếng: "Nhưng tôi lại không muốn có người biểu ca làm người ta thấy ghét tầm cỡ thiên hạ này đâu."

Chủ đề về Đông cung dừng ở đây. Lục Vãn Thừa có hơi không yên lòng, vẫn không quên nhắc nhở Lâm Thanh Vũ: "Nếu Lương thị đã dám lấy Trần quý phi làm bia, có lẽ cảm thấy thời cơ sắp đến."

Lâm Thanh Vũ gật đầu: "Tiểu Hầu gia yên tâm, ta có chừng mực."

Ngày hôm sau, Lương thị dậy sớm hơn bình thường nửa canh giờ. Lâm ma ma hầu hạ bà ta thay đổi triều phục, bà ta hỏi: "Đêm qua Hầu gia nghỉ ngơi ở viện nào?"

Lâm ma ma thưa: "Ở viện của Phan di nương."

Lương thị sa sầm mặt: "Lại là ả."

Lâm ma ma khuyên: "Phan di nương sinh ra đã thấp hèn, bụng dạ lại còn không biết cố gắng, phu nhân tội gì phải tức giận với ả, cho ả mặt mũi chứ."
"Cũng đúng." Lương thị nhìn người phụ nhân vẫn còn quyến rũ trong gương, nói, "Lát nữa Hầu gia đến dùng bữa sáng, đến Lam Phong các mời người đi."

Không biết Nam An Hầu ở viện của thiếp thất nào, thì ngày hôm sau cũng dùng bữa sáng với chính thê, nghe bà ta kể ít việc vặt trong phủ. Chuyện trong nhà ông ta có thể không nói tới, nhưng ít ra cũng phải biết ít nhiều.

Trong bữa, Lương thị đề cập đến chuyện thọ lễ của Trần quý phi. Nam An Hầu nói: "Chuyện này nhìn xem như nhỏ, nhưng kỳ thật lại rất lớn. Thọ lễ dự bị của ngươi để đâu? Đưa ta nhìn xem."

Lúc này hạ nhân đi vào thông truyền: "Lão gia phu nhân, thiếu quân đến."

Lương thị cười nói: "Không dối gạt Hầu gia, công việc vặt trong phủ phong phú. Ta cũng lớn tuổi, khó trách có lúc không cáng đáng hết được. Ta muốn giao một số việc cho Thanh Vũ quản lý, không giao cho con nó quản lý sổ sách tháng, thì cũng cho chuẩn bị thọ lễ của Trần quý phi. Bây giờ con nó đến, hẳn cũng là vì việc này. Cách giờ tảo triều còn chút thời gian, không bằng Hầu gia xem thử, xem con nó đã chuẩn bị gì?"
Nam An Hầu gật đầu: "Cho nó vào đi."

Lâm Thanh Vũ đi vào, theo sau là Phượng Cần và Hoan Đồng. Hai người một người cầm tập sách, một người ôm hộp quà tinh xảo. Y vấn an hai người theo quy củ. Nam An Hầu nhìn hộp quà nói: "Đây là lễ con chuẩn bị cho Trần quý phi à?"

"Vâng, mời Hầu gia phu nhân xem thử." Lâm Thanh Vũ ra hiệu, Phượng Cần trình hộp quà lên, tay còn khẽ run rẩy.

Nhìn hình dáng hộp quà, có vẻ là một thứ gì đó dài. Nam An Hầu mở ra xem, vậy mà là một bức tranh cuộn.

Nam An Hầu sai người mở tranh, sắc mặt thay đổi ngay lập tức, cả giận đứng dậy: "Làm càn!"

Lương thị nén khóe môi đang cong lên, bước tới theo, khó tin nói: "Bức họa này tác phẩm của Thục quốc 500 năm trước, cũng là đồ gia truyền của Hầu gia, sao con lại mang đi tặng lễ?!"

"Bức họa này là vô giá. Thánh thượng rất yêu tranh, đã từng mấy lần lệnh ta mang tranh tiến cung bạn quân cùng thưởng, rồi lại vì thương cảm hạ thần, cho dù bản Hầu có chủ động cống lên cũng chưa từng nhận. Ngươi thì hay rồi, mang đi cho Trần quý phi -- Mẫu phi của Thái tử!" Nam An Hầu đập bàn, giận không thể tả, "Điều tối kỵ nhất của Thánh thượng là không được quá thân với Thái tử. Ngươi có biết, ngươi suýt nữa đã gây ra bao nhiêu rắc rối không!"
Lâm Thanh Vũ rũ mắt: "Thanh Vũ không dám."

"Ngươi không dám?" Nam An Hầu giận lắm, "Ai không biết con trai của Viện phán Thái y viện thông minh tuyệt luân, tài trí hơn người. Ta thấy ngươi đây là cố ý gây sự, muốn đưa Nam An Hầu phủ vào hiểm cảnh!"

Lương thị nghĩ mà sợ nói: "Cũng may cũng may, may là Hầu gia xem trước, nếu không ngày sau Thánh thượng nhìn thấy bức tranh ở chỗ Trần quý phi, không biết sẽ nghi kỵ quan hệ của Hầu gia và Thái tử thế nào."

Lương thị liếc mắt nhìn Lâm ma ma, ra hiệu bà ta thêm mắm dặm muối như ngày thường. Ai ngờ sắc mặt Lâm ma ma hốt hoảng, thân thể dáng người vô cùng xấu xí. Bà ta nén giọng hỏi: "Bà làm sao vậy."

Lâm ma ma thấp giọng: "Hình như là bị côn trùng cắn, cả người ngứa ngáy khó chịu."

Đang lúc quan trọng, chuyện gì vậy không biết. Lương thị không vui: "Hầu gia còn ở đây, ngươi chú ý lễ nghĩa."
Lâm ma ma cố nén: "Vâng."

Lâm Thanh Vũ bình tĩnh thưa: "Hầu gia, ta đã gả vào Hầu phủ thì đã không còn đường lui. Nam An Hầu phủ gặp chuyện, ta cũng không thoát khỏi liên can. Sở dĩ ta chọn bức tranh này là do phu nhân dặn dò."

Lương thị trợn to hai mắt, kêu lên: "Ngươi nói bậy gì đó!"

"Chính phu nhân đã nói, lễ chuẩn bị cho Trần quý phi phải có giá trị tương đương với vật được thưởng."

Mặc dù Nam An Hầu và Lương thị không phải là phu thê kết tóc nhưng cũng đã chung gối nhiều năm. Mà Lâm Thanh Vũ, chẳng qua chỉ là con dâu ít khi gặp mặt. Lúc này, đương nhiên ông ta sẽ tin Lương thị: "Nàng ấy nói đúng, ngươi thực sự chỉ cần chuẩn bị những lễ vật có giá trị tương đương là được. Nhưng ngươi đã làm gì?!"

Lâm Thanh Vũ nói: "Thái tử từng thưởng cho Hầu gia một đôi ngọc như ý dương chi bạch ngọc, cũng là vật tiền triều, là vật vô giá, đủ để so với bức tranh này."
"Dương chi bạch ngọc gì?" Nam An Hầu lạnh lùng, "Thải tử điện hạ chưa bao giờ ban thưởng cho ta vật này."

Lương thị như suy như tư: "Ta cũng không nhớ có chuyện này."

Lâm Thanh Vũ nhíu mày: "Không có ư? Nhưng danh sách phu nhân đưa ta có cái này -- Hoan Đồng."

Hoan Đồng trình danh sách lên. Nam An Hầu nhìn lướt nhanh như gió, ánh mắt càng ngày càng lạnh, ném mạnh về phía Lâm Thanh Vũ: "Tự ngươi xem xem, dương chi bạch ngọc ngươi nói ở chỗ nào!"

Lâm Thanh Vũ nghiêng đầu né tránh, nhặt danh sách lên lật xem một lần: "Quả thật... không có."

Nam An Hầu chỉ Lâm Thanh Vũ: "Ngươi còn gì để nói nữa!"

Lâm ma ma còn đang vật lộn với sự bất thường của cơ thể mình, nói một chữ cũng không xong. Lương thị đành phải tự mình lên tiếng: "Thanh Vũ à, đến cùng thì con sao vậy. Hai lần làm sót sổ sách, hôm nay lại... Ài."
Nam An Hầu hỏi: "Sổ sách? Sổ sách gì."

Lương thị khó xử: "Không phải chuyện lớn, Hầu gia không biết cũng không sao."

"Nói!"

Lương thị không còn cách nào khác, không thể không nói chuyện sổ sách ra.

Nam An Hầu nghe vậy càng thêm tức giận, ông ta cho rằng Lâm Thanh Vũ đang cố ý: "Người đâu, lấy gia pháp!"

Lâm Thanh Vũ liếc mắt nhìn mọi người, chậm rãi nói: "Trong danh sách quả thật không có dương chi bạch ngọc, nhưng ta nhớ rõ là có nó, vì sao ấy nhỉ; hai lần sổ sách, ta cũng nhớ không thiếu tờ nào, đến chỗ phu nhân thì lại thiếu một trang, cũng là sao ấy nhỉ."

Lương thị buộc miệng: "Đương nhiên là vì ngươi không quản cho tốt."

"Ta quản không tốt?" Lâm Thanh Vũ cười khẽ, "Chẳng lẽ không phải là vì bị người ta cố ý xé mất một tờ hay sao."

"Thanh Vũ, chuyện cho tới bây giờ, con còn muốn đổ cho người khác sao?" Lương thị lắc đầu, "Phẩm hạnh thấp kém thế này, con không xứng với Vãn Thừa, càng không xứng làm thiếu quân Hầu phủ!"
Vừa dứt lời, chỉ nghe bịch một tiếng, Lâm ma ma đang đứng bên cạnh đột nhiên ngã xuống, quằn quại trên đất, xé toang quần áo giống như bà điên, miệng còn lải nhải mê sảng, trông cực kỳ đáng sợ.

Đám người còn chưa kịp phản ứng thì Phượng Cần sau lưng Lâm Thanh Vũ cũng ngã xuống co giật. Dù gì nàng ta cũng chỉ là một cô nương, cắn môi cố gắng kiềm chế không xé quần áo của mình, chỉ đập đầu xuống đất không ngừng. Bịch bịch bịch, giống như chuông tang đòi mạng.

Mọi người có mặt ở đây bị dọa sợ cho chết, mấy tỳ nữ kêu lên hét cả lên. Lương thị cách Lâm ma ma gần nhất cứng đờ cả người, ngay cả chân cũng không cử động được, vươn tay, hoảng sợ muôn vàn: "Hầu, Hầu gia..."

Lâm Thanh Vũ nói: "Sổ sách và danh sách vốn mất ở Lam Phong các, vậy đương nhiên là do người của Lam Phong các gây nên. Vì để bắt người này, tiểu Hầu gia lệnh cho ta xông một loại độc đặc chế lên trên danh sách có dương chi bạch ngọc. Một khi da thịt tiếp xúc với loại độc này thì sẽ ngứa ngáy toàn thân, đầy vết lở loét, dù không hại đến tính mạng, nhưng cũng sống không bằng chết. Trước đây ta từng nhiều lần căn dặn hạ nhân, nhất định không được động tới tập sách phu nhân đưa cho. Trong Lam Phong các có người trúng độc cũng nằm trong dự tính," Lâm Thanh Vũ dừng lại, nhàn nhạt nhìn Lương thị, "Nhưng ta không ngờ, Lâm ma ma phu nhân tín nhiệm nhất cũng sẽ trúng độc."
Nam An Hầu là người thông minh, xâu chuỗi những thứ 'trùng hợp' trước đó thì trong lòng cũng rõ hơn nửa. Ông ta quay lại nhìn Lương thị, vẻ mặt Lương thị đầy vẻ ngạc nhiên: "Hầu gia, ta không biết chuyện này là sao..." Bà ta cái khó ló cái khôn, cắn ngược lại, "Có phải do Lâm thị cố ý hạ độc hai người này để hãm hại ta không! Lâm thị, đến cùng thì ta có lỗi gì với ngươi, mà ngươi lại ra tay ác độc như vậy!"

Lâm Thanh Vũ cười lạnh, đi đến trước mặt Phượng Cần, nhìn từ trên cao xuống hỏi: "Khó chịu lắm, phải không?"

Phượng Cần cắn môi đến bật máu, chật vật nói: "Thiếu, thiếu quân, cầu..."

"Ta có thể cho các ngươi giải độc, nhưng ta muốn biết tung tích của sổ sách và tập sách, hiểu chưa?"

Lâm ma ma xé nát ống tay áo, làm lộ một mảng cánh tay đầy vết loét, trông đến ghê người, một tiểu nha hoàn đứng cạnh còn phải ọe ra. Phượng Cần nghe được hai chữ 'giải độc' thì không còn lo được những việc khác: "Phu nhân, phu nhân bà ấy bảo ta đốt..."
Lương thị lắc đầu, vẫn còn giảo biện: "Không phải Hầu gia! Ta không có... Lâm thị này, là vu oan giá họa! Ngài không thể tin bọn nó được Hầu gia ơi!"

Lâm Thanh Vũ nói: "Nếu Hầu gia không tin thì có thể đi hỏi Vương quản sự phòng thu chi. Hắn vẫn chưa trúng độc, còn rất tỉnh táo. Lấy thủ đoạn công chính liêm minh của Hầu gia, hẳn nhất định có thể tra ra chân tướng."

Nam An Hầu nhắm mắt nói: "Người đâu, kéo hai người điên này xuống."

Sau khi Phượng Cần và Lâm ma ma được mang đi, trong phòng yên lặng trở lại, bọn hạ nhân ngay cả thở mạnh cũng không dám thở, cho đến khi tổng quản Hầu phủ nhắc nhở: "Hầu gia, ngài nên đi thượng triều. Và... phu nhân, cũng nên tiến cung."

Sau khi ồn ào thế này, búi tóc của Lương thị cũng vương vãi, điểm trang cũng trôi hết. Chủ mẫu một nhà chật vật như thế, thật là mất hết mặt mũi.
Nam An Hầu trầm giọng: "Ngươi đi rửa mặt, chọn một lễ đưa cho Trần quý phi. Về phần còn lại, hồi phủ rồi nói." Nói xong, ông ta phất tay áo bước nhanh mà đi.

Sau khi Nam An Hầu từ trong cung trở về thì tự mình bí mật thẩm vấn Vương quản sự phòng thu chi. Cuối cùng sự thật ra sao, không ai biết được. Người trong phủ chỉ biết phu nhân quỳ một đêm trong từ đường, qua hôm sau thì ngã bệnh. Lão gia vì để bà ta an tâm dưỡng bệnh, giao hết việc vặt trong phủ cho thiếu quân Lâm thị và Phan di nương quản lý.

Kết quả lần này không khác Lâm Thanh Vũ đoán trước là bao. Nam An Hầu chú trọng thể diện, dù sao thì Lương thị cũng là chính thê của ông ta, bề ngoài ông ta sẽ không làm gì. Nhưng tất cả mọi người đều biết, ngày ở Hầu phủ, sợ là sắp đổi rồi.

Việc này trôi qua, thân thể của Lục Vãn Thừa cũng dần khá hơn, khôi phục lại tình trạng có thể xuống giường, thuốc mỗi ngày cũng đổi một loại khác. Hoa Lộ đưa thuốc cho hắn, hắn vừa ngửi đã biết đây không phải là thuốc thường dùng, "Trương đại phu đổi đơn thuốc à?"
Hoa Lộ đáp: "Không phải ạ, đây là thuốc của thiếu quân."

Lục Vãn Thừa nghe vậy, thuốc vừa vào miệng cũng phun ra hết: "Phụt--"

Lâm Thanh Vũ vừa vào phòng đã thấy một màn này, trào phúng: "Ngay cả thuốc ngươi cũng không uống được à?"

Lục Vãn Thừa ho dữ dội, Hoa Lộ lại đang luống cuống tay chân thu dọn trên đất. Lâm Thanh Vũ miệng không tha ai nhưng vẫn ngồi xuống giường vỗ lưng cho Lục Vãn Thừa, giúp hắn thuận hơi.

Lục Vãn Thừa lại ngửi được mùi mực giấy tuyên thành cực nhạt trên người y, hoà với mùi thuốc, giống như tiên nhân hái thuốc bước ra từ trong sách.

Vì Lục Vãn Thừa quá lười, không muốn làm cái này, không muốn làm cái kia, nên mấy lúc đơ ra hắn sẽ ngồi quan sát người khác, cũng vì thế mà hắn luyện được tuyệt chiêu nhìn mặt nói chuyện. Ví dụ như bây giờ, hắn có thể cảm giác được tâm tình Lâm Thanh Vũ không tốt lắm, hơi lạnh quanh thân y có thể làm cho người ta né xa ba bước.
Hắn không dám lỗ mãng, chỉ biết thận trọng hỏi: "Thanh Vũ ơi, sao anh lại đổi thuốc cho tôi vậy."

Lâm Thanh Vũ nhàn nhạt: "Ngươi cảm thấy vì sao."

Lục Vãn Thừa cho Hoa Lộ lui ra, sau đó mới khẽ cười rồi hỏi: "Chê tôi chết chậm quá hửm?"

Lâm Thanh Vũ cười lạnh: "Đúng đấy."

Lục Vãn Thừa 'Ò' một tiếng, cầm chén thuốc bên cạnh lên, uống sạch.

Lâm Thanh Vũ chau mày: "Còn ngươi lại đang làm gì đấy."

Lục Vãn Thừa liếm môi cười: "Nếu anh thật sự muốn độc tôi, thì đã chẳng chờ đến bây giờ, càng sẽ không để cho Hoa Lộ biết chuyện đổi thuốc. Anh cho rằng đơn thuốc của Trương đại phu không tốt, cho nên đổi cho tôi một đơn tốt hơn."

Lâm Thanh Vũ chợt đứng dậy: "Tự cho mình là thông minh, ngươi thích uống thì uống."

Lục Vãn Thừa giữ chặt vạt áo không cho y đi: "Sao anh lại giận rồi?"
"Không có, nhìn ngươi thấy không ưa mà thôi."

Lục Vãn Thừa nghiêm túc nhớ lại những gì mình đã làm, vừa vô tội vừa mê mang: "Tôi sai ở đâu hở?"

Lâm Thanh Vũ không nói lời nào.

Lục Vãn Thừa nói đúng, hắn chưa từng nói hắn muốn sống lâu hơn. Còn y không thể tham gia kỳ thi năm nay của Thái y thự, là vì y nhất thời nương tay, làm chuyện bao đồng.

Y có thể bỏ lỡ cuộc thi năm nay, ba năm sau còn có thể thi lại. Nhưng Lục Vãn Thừa, chỉ còn lại chút thời gian cuối cùng này mà thôi. Người chết, thì cái gì cũng hết.

Giọng Lâm Thanh Vũ chậm lại: "Đơn thuốc này là phụ thân ta cho, ta dựa vào tình hình của ngươi mà cải tiến lại. Không thể cứu mạng, nhưng có thể giúp ngươi sống thêm nửa năm, cũng giúp cho khoảng thời gian cuối cùng của ngươi đỡ phải chịu khổ hơn, đến lúc đó... sẽ không quá mức chật vật."
Y đã thấy không ít người bệnh nặng gần chết, dù cho trước đó bản thân có thể diện thế nào thì đến lúc đó cũng chẳng thể đẹp được. Không thể tự lo sinh hoạt của bản thân, mọi thứ đều phải dựa vào người khác, thân thể gầy khô, mặt mày xám xịt, cho đến khi dầu hết đèn tắt.

Người như Lục Vãn Thừa mà nói, không nên chịu dày vò rồi dần dần tàn lụi.

Nhưng Lục Vãn Thừa ngược lại không thèm quan tâm mình có chết hay không: "Anh nói... tôi sống thêm được nửa năm à?"

Lâm Thanh Vũ rũ mắt, không nhìn hắn: "Ừ."

Ánh mắt của Lục Vãn Thừa động đậy, trái cổ trượt lên xuống: "Thanh Vũ."

Hắn gọi một tiếng, rồi im lặng, điều này ngược lại làm cho Lâm Thanh Vũ thấy hơi xấu hổ.

"Ngươi đừng hiểu lầm." Lâm Thanh Vũ nói, "Mạng người quan trọng, quý hơn ngàn vàng, cố hết sức cứu trị, còn nặng hơn ngàn vàng*. Ta đã học y, thì không thể thấy người vô tội chết mà không cứu."
Lúc Lục Vãn Thừa lên tiếng, giọng đã khàn đi: "Nhưng, anh không cứu được tôi."

"Ta biết. Nhưng chỉ cần ta cố gắng hết sức, thì ngày sau sẽ không thẹn với lương tâm."

Lục Vãn Thừa nở nụ cười, cười đến khoé môi cong cong, hai mắt sáng ngời, tuy đẹp đấy, nhưng lời nói ra lại vô sỉ: "Ấy chà chà, mỹ nhân tàn độc vì tôi mà đổi tính rồi sao."

Lâm Thanh Vũ khó mà không ghét bỏ, chết không thừa nhận, "Tiểu Hầu gia không khỏi tự đề cao bản thân mình quá rồi."

Lục Vãn Thừa ngồi thẳng dậy, tiến đến gần tai của Lâm Thanh Vũ mà nói: "Thanh Vũ, cảm ơn."

Đột nhiên sát lại làm cho Lâm Thanh Vũ có hơi không quen, vẻ mặt rét lạnh dưới hiên nhà như sắp đổ: "Thuốc này, ngươi có uống không?"

"Nếu tôi không uống, vậy chẳng phải là phụ lòng một mảnh tâm ý của anh sao. À đúng rồi," Lục Vãn Thừa như nhớ tới chuyện gì quan trọng, "Thuốc này có thể giúp tôi bế anh không?"
Lâm Thanh Vũ không rõ vì sao Lục Vãn Thừa lại xoắn xuýt chuyện này, hơi nhướng mắt: "Ngươi rất muốn bế ta à?"

Lục Vãn Thừa gật đầu: "Rất muốn."

Lâm Thanh Vũ treo nụ cười lạnh lên môi: "Đừng nghĩ nữa, đời này ngươi không thể."

Lục Vãn Thừa bưng chén thuốc rồi không quên nhỏ giọng phàn nàn: " ... vậy tôi còn uống làm kít gì nữa."

Tác giả:

Tiểu Hầu gia: Kiếp sau, tôi không chỉ bế anh mà còn vừa bế vừa đựu!

*Trích từ "Thiên kim yếu phương" (Ngàn vàng quan trọng) - Tôn Tử Mặc

Nguyên văn: Nhân mệnh chí trọng, hữu quý thiên kim, nhất phương tế chi, đức du vu thử, cố dĩ vi danh dã.

Dịch diễn giải: Tính mạng con người quan trọng, còn quý hơn ngàn vàng, nếu có một đơn thuốc để cứu chữa thì chính là có đức, còn nặng (quan trọng) hơn ngàn vàng,. Ở đây so sánh ví von mạng người nặng như ngàn vàng cũng là hàm ý để đặt hai chữ "Thiên kim" (ngàn vàng) thành tên sách.